Trăm năm trước có một vị hoàng tử, một ngày nọ sau khi tỉnh lại, nói được Phật Tổ cảm hóa, ầm ĩ muốn xuất gia. Hoàng đế làm sao có thể cho phép? Nhưng vị hoàng tử kia vậy mà tuyệt thực thể hiện ý chí. Cuối cùng Hoàng đế bất đắc dĩ, đành phải xây chùa Khánh Quang tại Tây Sơn cách Kinh Thành không xa, càng mời đến không ít cao tăng đến chăm sóc ngôi chùa này. Bởi vì có hoàng thất cúng bái thần phật, ngôi chùa Khánh Quang này cũng trở thành chùa của Hoàng gia, trong Kinh Thành các quý nhân phần lớn đều hay tới đây dâng hương kính phật.
Bởi vì không phải mùng một mười lăm, cho nên thời điểm đám người Nghiêm Tiêu Nghi đến, người lên núi dâng hương cũng không coi là nhiều. Nhưng phủ binh và xa giá của Ninh Quốc Công phủ trong Kinh Thành không ai không biết, chờ bọn họ nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, lập tức rõ ràng thân phận của đối phương.
"Phu nhân, kia là Nghiêm Tiêu Nghi, vị bên người nàng khẳng định là thế tử Ninh Quốc Công phủ." Cách đám người Nghiêm Tiêu Nghi không xa, bên cạnh xe ngựa, một bà tử đứng ở bên cửa sổ xe ngựa thấp giọng nói.
Thường thị vén màn xe nhìn xuống, bắt gặp Khương Kỳ đang được người đỡ lấy ngồi lên tứ luân xa, bà như có điều suy nghĩ.
"Phu nhân?" Bà tử kia thấy Thường thị không nói lời nào, liền thử dò xét nói.
Thường thị hạ màn xe xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
"Vâng."
Chùa Khánh Quang xây ở trên đỉnh núi, cho nên xe ngựa nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-bot-sung-the/268084/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.