Chương trước
Chương sau
Mặc dù bên ngoài đều biết Khương Kỳ đã tỉnh, nhưng tình huống chính xác như thế nào thì không người nào biết được.
Bây giờ mấy người cố ý phái người đến trước cửa phủ Ninh quốc công tìm hiểu tin tức, nhìn thấy Khương Kỳ xuất hiện liền lập tức chạy về báo tin cho chủ, mà ở trong đó cũng có người Nghiêm gia.
Nghiêm Bồi Luân sau khi biết Khương Kỳ sẽ cùng Nghiêm Tiêu Nghi về Nghiêm gia, tất cả đều là nghe người thăm dò đó kể về tình huống trước cửa phủ Ninh Quốc Công, trong lòng dâng lên một loại tư vị khó tả.
"Ngày thứ ba tỉnh lại sau khi bệnh nặng, thế tử đã cùng Nghiêm Tiêu Nghi về nhà ngoại. . . Sợ là Nghiêm Tiêu Nghi chiếm được trái tim Khương Kỳ. Có điều nữ tử về bên ngoại, Ninh Quốc Công phủ lại phái phủ binh đi theo, cái này rõ ràng đang nói cho chúng ta biết, Ninh Quốc Công phủ coi trọng Nghiêm Tiêu Nghi." Nghiêm Bồi Luân lắc đầu thở dài.
Ôn thị có chút không được tự nhiên liếc mắt, phản bác: "Ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ! Ai nói hành động đó của phủ Ninh Quốc Công là vì Nghiêm Tiêu Nghi? Khắp kinh thành không người nào không biết Trưởng Công Chúa yêu chiều Khương Kỳ, bây giờ thật vất vả mới tỉnh, không phái phủ binh bảo vệ, ngộ nhỡ có nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Lại nói, lúc trước chúng ta cũng biết Khương Kỳ kia là coi trọng Nguyệt nhi của chúng ta, mới khiến cho Ninh Quốc Công phủ đích thân đến cửa cầu hôn. Bây giờ đổi người, Khương Kỳ hắn mặc dù sẽ trách tội Hầu phủ chúng ta, nhưng cuối cùng người quyết định cũng là quốc công gia và Trưởng Công Chúa. Bọn họ không đồng ý chúng ta còn cứng rắn đưa qua được hay sao? Điểm này nói không chừng Khương Kỳ cũng có thể suy nghĩ rõ ràng. Hôm nay hắn cùng Nghiêm Tiêu Nghi đến Nghiêm gia chúng ta, nói không chừng là ôm tâm tư gì đó!"
Đối với nữ nhi nhà mình, Ôn thị còn có tự tin. Phải biết cho dù Khương Kỳ là người không có chí tiến thủ, nhưng Ninh Quốc Công phủ bọn họ thế lực lớn, bao nhiêu quan to hiển vinh* đều muốn đưa nữ nhi mình tới làm thế tử phu nhân đó. Kết quả Khương Kỳ chỉ nhìn con gái bà ta một cái, liền khóc lóc van nài sai người đến phủ bọn họ cầu hôn. Cũng chính nhờ chuyện này, mới khiến cho người ở kinh thành biết Nghiêm gia còn có một nhị phòng, cũng làm cho bà ta có thể ngẩng đầu lên trước mặt Dương thị.
*Chỉ người có chức tước cao
Tuy nói diện mạo Nghiêm Tiêu Nghi cũng không thua kém, nhưng so với Nguyệt nhi tư dung tú mỹ, dịu dàng động lòng người nhà bà thì kém xa. Cho nên, Ôn thị cảm thấy Khương Kỳ không quan tâm thân thể, cố ý phụng bồi Nghiêm Tiêu Nghi, nhất định không phải bởi vì cái tình nghĩa vợ chồng gì đó đâu!
"Chờ Khương Kỳ hắn tới, tự nhiên sẽ gặp mặt chúng ta, trái lại thời điểm. . . Hừ! Nghiêm Tiêu Nghi nó là thế tử phu nhân thì như thế nào, trong lòng trượng phu nhớ nhung người khác, thời gian sau còn có thể sống tốt sao?"
Nghiêm Bồi Luân nhìn dáng vẻ tự đắc của Ôn thị, mặc dù trên mặt xem thường nhưng lòng dạ lại có chút tán đồng. Tướng mạo Nghiêm Tiêu Nghi không theo Nghiêm gia, cũng không giống Dương thị, ngược lại giống Dương Hàm - cữu cữu nàng, chính là mày rậm, mắt to, mũi cao thẳng, vóc người cũng cao hơn nữ tử bình thường rất nhiều. Mà nữ tử đương triều lấy mềm mại nhỏ bé làm cái đẹp, khi đại ca còn sống, nhị phòng bọn họ ở kinh thành cũng không được yêu thích, chờ đến khi ông ta kế thừa tước vị, Ôn thị mang theo Nguyệt nhi có mặt ở mấy yến tiệc về sau, vô luận là tài năng học vấn hay dung mạo, ở trong chúng quý nữ đều nổi bật, đây cũng là lý do Lư gia nguyện ý đổi hôn.
Mặc dù Lư Bản Trác kia không phải là trưởng tử Lư gia nhưng cũng là người rất có tài năng và học vấn. Đợi năm nay thi Hương đậu Tiến sĩ, dựa vào thế lực Lư gia, sau này nhất định là tiền đồ rộng lớn, so với Khương Kỳ của Ninh quốc công phủ chỉ biết ăn uống vui đùa kia thì tốt hơn biết bao nhiêu. Nhưng mà Khương Kỳ mặc dù là phế vật, nhưng thế lực của Ninh Quốc Công phủ cũng không thể bỏ qua, nếu trong lòng Khương Kỳ thật có Nguyệt nhi, đến lúc đó có lẽ cũng có thể lợi dụng.
Nghiêm Bồi Luân nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng càng thêm tán đồng với ý Ôn thị. Nhưng cho dù trong lòng bẩn thỉu, nam nhân cũng muốn mang hình tượng đứng đầu một nhà, không thể để lộ hoàn toàn.
"Nghi nhi gả vào Ninh Quốc Công phủ, chúng ta làm trưởng bối lẽ ra nên trông mong cuộc sống của nó và Thế tử sau này trôi qua êm đẹp, ngươi thân là thẩm mẫu* của nó làm sao có thể nói ra lời như vậy?" Nghiêm Bồi Luân quát lớn.
*Thẩm mẫu: Thiếm
Nghiêm Bồi Luân là người thế nào, Ôn thị là người bên gối lại không biết? Trong nội tâm bà ta cười nhạo Nghiêm Bồi Luân dối trá, nhưng trên mặt lại là bộ dáng biết sai: "Hầu gia nói đúng lắm. Thϊếp cũng là lo lắng Nghi nhi ở Quốc Công phủ bị ức hϊếp, hôm nay Nghi nhi trở về, trong phủ chúng ta phải chuẩn bị thật cẩn thận. Dù sao huynh trưởng và đại tẩu đều đã không còn, thân thể lão phu nhân lại không tốt, chúng ta làm trưởng bối cần phải chiêu đãi cô gia thật tốt là điều nên làm."
Nghiêm Bồi Luân nghe xong, gật nhẹ đầu: "Phu nhân nói rất đúng."
Trước mặc kệ bọn họ dưới mái hiên Nghiêm gia tính toán thế nào, Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ cùng ngồi trong xe ngựa đang chậm rãi đi tới Nghiêm gia.
"Trần thái y nói sẽ tới vào giờ Mùi, cho nên hôm nay vẫn đừng đi Tây Sơn." Nghiêm Tiêu Nghi nói.
Khương Kỳ lại nói: "Không thích hợp, hôm nay là ngày nàng về bên ngoại, nếu như không bái nhạc phụ nhạc mẫu, vậy ta trở thành đứa con rể bất hiếu mất. Huống chi phía Tây Sơn đã chuẩn bị xong, vừa đi vừa về cùng lắm mất một canh giờ, nếu chúng ta về trễ, đều có thể phái người chạy về phủ báo trước, mời trần thái y chờ một lát là được."
"Như vậy sao được?" Linh vị phụ mẫu đã đưa về tổ trạch, cho nên khi Khương Kỳ nói muốn đi chùa Khánh Quan bái tế Nghiêm Tiêu Nghi đúng thật rất vui vẻ. Nhưng mà thời gian đi gấp như vậy, đi đường có tới có lui, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn lo lắng thân thể Khương Kỳ chịu không nổi.
"Có gì không được? Trần thái y cách phủ chúng ta cũng chỉ là một chỗ rẽ đầu đường, nếu như thực sự muộn, sau khi chúng ta trở về trực tiếp đi đến phủ của Trần thái y là được." Khương Kỳ xem thường.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy thế, cũng chỉ có thể đồng ý. Thế nhưng như vậy cũng tốt bởi vì nàng không muốn ở Nghiêm gia quá lâu, sau khi gặp mặt tổ mẫu vẫn đi Tây Sơn như dự định là hợp lý.
Một đoàn người đi qua phố xá sầm uất, Khương Kỳ vén rèm xe lên, nhìn xem náo nhiệt bên ngoài, lòng lại cảm khái. Chỉ mới nằm nửa năm, nhưng vì ký ức trong mộng khắc sâu, hắn lại có loại cảm giác đã trải qua mấy đời. Thời điểm mình bệnh hai mươi năm kia, thật sự là một bước cũng không ra khỏi cửa phủ.
Có thể tỉnh lại, thật tốt!
Khương Kỳ hạ màn xe xuống, đưa tay kéo Nghiêm Tiêu Nghi đang ngồi đối diện lại bên người. Thật giống như trong mộng, tựa ở trên bờ vai mảnh khảnh của Nghiêm Tiêu Nghi, nhắm mắt không nói chuyện.
Vốn cho rằng đã có chút quen với sự thân mật của Khương Kỳ, nhưng lúc này bên ngoài xe ngựa người đến người đi, Khương Kỳ thân mật như vậy khiến Nghiêm Tiêu Nghi có loại khẩn trương giống như làm chuyện gì xấu nên rụt rè.
Chỉ là từ đầu đến cuối, Nghiêm Tiêu Nghi lại chưa hề nghĩ đến phải đẩy người này ra. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Nghiêm Tiêu Nghi tựa hồ đã quen bị Khương Kỳ ỷ lại. Trên người Khương Kỳ tản ra mùi dược thảo đắng chát nhàn nhạt, ngón tay khô gầy của hắn cùng nàng đan chặt. Bên tai vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, từng chút từng chút trêu chọc trái tim bình tĩnh như nước của Nghiêm Tiêu Nghi.
Nhưng mà trái tim Nghiêm Tiêu Nghi chợt nổi lên gợn sóng vào chính khoảnb khắc nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nguyệt, trong nháy mắt bình tĩnh biến mất. Nàng làm sao quên, đây là người Khương Kỳ hắn thích lúc trước chứ? Mà mình chẳng qua là người thay thế được đưa vào Quốc Công phủ xung hỉ mà thôi.
Ôn thị vốn nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi một thân hoa phục tôi tớ vờn quanh trong lòng khó chịu, lại phát hiện Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy nữ nhi bên người xong sắc mặt cũng thay đổi, trong lòng rốt cuộc đã thoải mái hơn rất nhiều.
"Nghi. . ." Ôn thị sát tới, vẻ mặt tràn đầy yêu mến đưa tay muốn kéo lấy Nghiêm Tiêu Nghi, nào ngờ lại vơi trúng không khí.
Khương Kỳ ngồi trên tứ luân xa híp mắt, kéo tay Nghiêm Tiêu Nghi, trước mặt mọi người, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng: "Hầu gia, không biết lão phu nhân ở nơi nào? Mời dẫn đường cho chúng ta."
Khương Kỳ căn bản không có ý muốn nhận thân với nhà này, cũng không muốn để Nghiêm Tiêu Nghi hành lễ theo vai vế vãn bối với cả nhà này. Còn may Nghi nhi gả cho hắn, nếu như lúc trước nương không đồng ý, nói không chừng Nghi nhi sẽ bị Nghiêm Bồi Luân đưa đi chỗ nào đó! Với loại người này, hắn còn lâu mới để Nghi nhi chịu tủi thân mà hành lễ với bọn họ!
Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị đương nhiên nhận ra được ý đồ của Khương Kỳ, trong lòng dấy lên bất an. Ôn thị lại càng phát hiện, Khương Kỳ từ khi tới đây không nhìn Nguyệt nhi một cái.
Bà ta nhìn lại Nghiêm Tiêu Nguyệt ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, cho dù Nghiêm Tiêu Nghi một thân hoa phục, dung mạo lại sao thể so được với Nguyệt nhi bà ta chứ? Chẳng lẽ Khương Kỳ này bệnh một trận, đầu óc hỏng luôn hay sao?
Khương Kỳ không muốn ở trước cửa lãng phí thời gian, Nghiêm Bồi Luân đành phải là chắp tay làm động tác mời, nhưng sau một khắc phủ binh quốc công phủ lại một bước vọt vô cửa phủ trước, tay đè trường đao bên hông, đứng ở hai bên từ cửa phủ đến sảnh.
Nghiêm Bồi Luân biến sắc, chỉ vào những phủ binh kia, bất mãn nói: "Thế tử, đây là ý gì?"
Chẳng lẽ Nghiêm Tiêu Nghi muốn mượn quốc công phủ ra oai phủ đầu với bọn họ?
Khương Kỳ thấy Nghiêm Bồi Luân đang nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi chỉ trích, cười lạnh một tiếng: "Bọn họ đều là phủ binh Ninh Quốc Công phủ ta, là được lệnh của Trưởng Công Chúa bảo hộ bản Thế tử và phu nhân an toàn. Hầu gia thấy bất mãn sao?"
Mặc dù Khương Kỳ là Thế tử Quốc Công phủ nhưng không có phẩm cấp. Mang binh lính tự tiện xông vào quý phủ, cho dù là Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa che chở thế nào, cũng sẽ bị Ngự Sử hỏi tội và chịu phạt. Nhưng Khương Kỳ lại lấy danh Trưởng Công Chúa bảo hộ an nguy của hắn, điều này khiến Nghiêm Bồi Luân không biết làm sao, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Ai bảo Khương Kỳ cho dù là Thế tử không có phẩm cấp nhưng cũng là hoàng thân. Trưởng Công Chúa phái binh bảo hộ, hợp tình hợp lý. Huống chi những phủ binh này chỉ đến tiền sảnh, không làm gì hơn.
Khương Kỳ cũng mặc kệ sắc mặt Nghiêm Bồi Luân không tốt như thế nào, cùng Nghiêm Tiêu Nghi đi thẳng vào trong phủ.
Được lão phu nhân dặn dò, Hỉ nhi đã sớm chờ đợi ở nhị môn. Nghe người ở tiền viện tới bẩm báo xong, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra thế tử này hẳn là coi trọng đại tiểu thư.
Chiêu này của Khương Kỳ, làm phu thê Nghiêm Bồi Luân có chút không nắm chắc. Nhưng hôm nay người đã tới, mặc dù không thích, nhưng trước mắt bọn họ cũng không thể đắc tội. Tâm tư của bọn họ hoàn toàn đặt ở trên người Khương Kỳ, đối với Nghiêm Tiêu Nghi lại không thèm để ý.
Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị muốn cho Nghiêm Tiêu Nguyệt lấy cớ tiếp cận Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng Lâm má má lại mang theo đám bà tử nha hoàn vây quanh Nghiêm Tiêu Nghi và Khương Kỳ, căn bản không cho nàng ta cơ hội.
Từ khi Nghiêm Bồi Luân kế thừa tước vị, nàng ta lại đính hôn với Lư gia, sau đó Nghiêm Tiêu Nguyệt vẫn luôn được người đời tán tụng, cho dù là ở cùng một chỗ với một vài tiểu thư quan gia, cũng đều được họ tâng bốc. Nàng ta chưa hề nghĩ tới hôm nay sẽ bị người khác coi thường đến thế, ngay cả nha hoàn bà tử bên người Nghiêm Tiêu Nghi ánh mắt nhìn nàng ta cũng khinh thường như vậy.
Còn có Khương Kỳ, cho dù nàng ta không nguyện ý gả cho hắn, càng bởi vì thoát khỏi hôn ước với Ninh Quốc Công phủ mà cảm thấy may mắn. Nhưng vốn là người ái mộ nàng, đột nhiên không nhìn mình, trong mắt chỉ có hình bóng người khác, càng làm cho Nghiêm Tiêu Nguyệt tự xưng là thanh cao khó mà tiếp nhận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.