Dịch: Tồ Đảm Đang
Sài Đông Đông thử gọi cho Đặng Hiểu Văn trước khi cô ấy tạm biệt thành phố này để tiến tới một cuộc sống mới, cậu nói rằng các bạn cùng lớp đều sắp đi theo con đường riêng của mình rồi, thấy cũng khá là bùi ngùi.
Đặng Hiểu Văn mỉm cười nói được thôi được thôi vậy thì gặp mặt lần đi.
Lúc cô ấy đến Lục Cửu đang ngồi trên bãi cát, bờ biển lúc chạng vạng mang đến một mùi vị mằn mặn, mùi vị đó mỗi lần xộc vào mũi đồng thời cũng nghe thấy tiếng người hò hét từ phía xa xa truyền đến, âm thanh ấy trong trẻo còn mang theo chút ý cười sáng lạng, bầu không gian nóng rát như có một mặt trời mùa hè ngay trên đỉnh đầu.
Cơn sóng kéo đến rồi lại lùi ra xa, kéo đến, lùi ra xa.
Trong đầu Lục Cửu nương theo âm thanh phác họa lên những cơn sóng nhấp nhô, ánh chiều tà còn chưa buông xuống, ánh đèn của cả thành phố dần dần sáng lên trong ánh dương cuối cùng vụt tắt, những người đang đi dạo xung quanh mình.
Tiếng cười, tiếng đùa giỡn.
Vẽ lên một thế giới tương tự nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Sài Đông Đông gọi tên cậu ấy trong thế giới đó, giọng nói của cậu xuyên qua tiếng nước, tiếng bước chân dẫm lên mặt cát, tiếng cười vui vẻ ở phía xa lảnh lót truyền vào tai mình.
Thật đáng cười biết bao nhiêu, dựa vào âm thanh và xúc xác để nhận biết một thế giới và một con người.
Lục Cửu ngẩng đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh/2161548/chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.