Giống như trò chơi đổi kẹo lúc nhỏ vậy, vì cậu cho mình kẹo sữa bò trong túi cậu nên mình phải cho cậu kẹo trái cây trong túi của mình.
Lời của Lục Cửu nói vừa thản nhiên lại còn ngây thơ, như thể cậu ấy vẫn là một đứa trẻ rất nhỏ đang đi theo sau người khác, tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước có thêm bạn bè mới, cuộc sống mới, nhận thức mới về thế giới này, chỉ có Lục Cửu, vẫn còn chậm rãi bước đi trong thời gian là một đứa trẻ như trước đây.
Muốn rời khỏi cũng chẳng thể rời khỏi được.
Cổ họng Sài Đông Đông thắt chặt lại, bàn tay của Lục Cửu đã men theo quần thuận lợi tiến vào trong, đột nhiên cậu thấy không thể nói được gì cả.
Bàn tay đàn piano ấy thon thả mềm mại, Sài Đông Đông bị ánh đèn nhà tắm chiếu rọi khiến cả mắt và đầu đều là một mảng trống rỗng.
Tiếng hít thở của Lục Cửu đứt quãng kề sát bên tai cậu, đôi lúc còn thổi vào một luồn khí nóng gần bên thùy tai, Sài Đông Đông run mạnh một cái, giọng nói của cậu thậm chỉ còn mang theo một chút nức nở mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra được, cậu dùng giọng nói ấy gọi tên Lục Cửu.
Cậu khẽ gọi: "Tiểu Cửu."
Lục Cửu nghiêng đầu, bờ môi của cậu trượt qua thùy tai của Sài Đông Đông, cảm giác mềm mại, cậu ấy rút tay ra, ý cười mang theo sự trêu chọc, nhỏ giọng cười nói: "Sướng không, Sài Đông Đông?"
Giọng nói của cậu ngay bên tai Sài Đông Đông, mang theo một chút hơi nước nóng ẩm bên trong phòng tắm, Sài Đông Đông thấy chân mình sắp không chống đỡ nổi cơ thể rồi, cậu dựa vào phía sau, áp vào mặt tường, không hề biểu đạt thêm bất cứ ý gì nữa.
Người nói ra lời như vậy lại còn không hề biết ý, vẫn còn tiếp tục như vậy, cười nói tiếp: "Lần trước cậu làm giúp tôi tôi rất sướng."
Cậu ấy thản nhiên đến mức khiến cho người cảm thấy ngại còn ngại thêm.
"Là kiểu sướng đến mức tôi cảm thấy nếu như lúc đó tôi đang đứng, thì tôi chắc chắn sẽ mềm nhũn chân ngay cả đứng cũng không đứng được ấy."
Hơi thở của Sài Đông Đông khó khăn lắm mới ổn trở lại được, một lúc sau, giọng mũi ỉu xìu của cậu phát ra: "Đủ rồi chứ, Tiểu Cửu."
Lục Cửu lại cười một cách rất chân thực, giọng cười ha ha truyền khắp phòng tắm, cuối cùng cậu đưa tay ôm lấy vai Sài Đông Đông như thể cười sắp không đứng được nữa, đầu cậu chôn bên hõm vai Sài Đông Đông, tiếng cười đứt quãng vẫn truyền đến: "Sài Đông Đông, cậu không thấy sướng sao?"
Đối với vấn đề này Sài Đông Đông vẫn giữ thái độ giải quyết trong im lặng, không nói lời nào.
Lục Cửu vẫn chậm rãi chờ đợi muốn đương sự thể hiện quan điểm của mình, đương sự cuối cùng bị cậu quấn đến mất nhẫn nại, sâu trong cổ họng đáp lấy một tiếng.
Lục Cửu cười tủm tỉm nói: "Vậy sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau có được không?"
Hơi thở của cậu ấy thổi lên gò má Sài Đông Đông, nhõng nhẽo: "Có được không?" Không đạt được bất cứ lời hồi đáp nào cậu ấy kiên trì nói tiếp không ngừng nghỉ: "Có được không."
Lời nói của cậu ấy phát ra từ giọng mũi: "Được đi mà được đi mà."
Sài Đông Đông mím môi, cậu ấy nhìn Lục Cửu, dường như không thể khống chế được phải đồng ý ngay.
Từ nhỏ tới lớn, thứ cậu không thể từ chối được nhất chính là Lục Cửu, giống như một loại ma chú.
Lục Cửu "hm~" một tiếng: "Được đi mà, Sài Đông Đông." Đầu cậu ấy cọ lên hõm vai Sài Đông Đông. "Giúp đến khi bất cứ bên nào có bạn gái thì thôi có được không~"
Sài Đông Đông nuốt nước bọt.
Lục Cửu ngẩng đầu lên, đôi môi dường như sắp dán vào bên tai cậu, giọng nói của cậu ấy truyền vào trong tai Sài Đông Đông, mỏng manh yếu ớt như một đứa trẻ: "Sài Đông Đông, cậu nói muốn đưa tôi đi chơi đó."
Cổ họng Sài Đông Đông thốt lên một âm thanh.
Lục Cửu nói: "Cậu đồng ý rồi sao?"
Sài Đông Đông liếm môi, cậu đồng ý rồi, bất cứ là cái gì đi nữa.
Lục Cửu cười híp mắt nói tiếp bên tai cậu: "Đăng Hiểu Văn khi nào đi học vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]