Họ biết nhau từ khi cô mười tám tuổi, anh hai mươi tư tuổi, tính ra cũng đã tám năm rồi chứ ít đâu. Kể lại cho mọi người biết một chút, bố cô vay anh bảy trăm triệu đầu tư sàn chứng khoán (vì không muốn cho người nhà biết, anh lại là người quen từ trước). Ngỡ là sẽ đổi đời, cho con gái mình là cô sống sung túc một chút, ai ngờ chỉ hơn hai tuần sau số tiền đó bốc khói, bố cô vì quá bất ngờ, không kiềm chế được lên cơn đau tim, sống thực vật hơn một tháng rồi qua đời.
Khi đó An Thanh mới mười tám tuổi, mẹ mất từ nhỏ, bố lại mất, cô vừa nhận sự trợ giúp của gia đình, vừa cật lực đi làm thêm để lo tiền học suốt bốn năm đại học Ngoại thương. Vậy là, món nợ bảy trăm triệu cô phải trả cho bố mình. Sau bốn năm đi làm thì cũng xong nhưng không hiểu sao, cô vẫn thường xuyên gặp anh.
Thật sự thì anh chẳng phải xã hội đen gì cả, chỉ là thấy người quen có việc đầu tư, muốn vay thì anh cho vay, còn công việc thật sự của anh là giám đốc điều hành tại một công ty đồ cổ. Quen cô tám năm, rồi thích cô, yêu cô từ lúc nào chẳng hay. Món nợ kia chẳng qua chỉ là cái cớ để anh gặp cô thôi.