Edit + beta: Callwind 
Cậu còn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ khi vừa ngã xuống khỏi tường, đã phải nói chuyện, tiếng tim đập cũng chưa trầm xuống, càng không biết do ngã hay là do Tần Gia Thụ mà hết cả hồn, giọng nói với âm rung không chuẩn, trong lúc bấy giờ hát còn khó nghe hơn tiếng dao mài thủy tinh. 
Ôn Trĩ Sơ hát xong thì hối hận ngay, chớp mắt hai cái cố gồng với người ta. 
Nghe rồi, chắc chắn là phải nghe qua rồi. 
Lâm muội muội, nữ chính truyện trung đại đỉnh của chóp. 
Mặt Tần Gia Thụ tối sầm, "Chưa từng nghe qua." 
Ôn Trĩ Sơ:!!! 
Một câu chưa từng nghe qua của đối phương làm cậu đã đang sợ hãi lại càng rén hơn, Ôn Trĩ Sơ đành phải căng da đầu mà mở miệng, "Không... Không sao, bây giờ thì cậu nghe rồi." 
Tần Gia Thụ liếc cậu một cái, tông giọng lạnh nhạt không đi kèm độ ấm, "Có cần tôi phải cảm ơn không?" 
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, ngại ngùng cúi đầu, "Đừng... Đừng khách sáo." 
"......" 
Lập tức khuôn mặt tuấn tú của Tần Gia Thụ càng đen hơn, giọng nói như lưỡi dao băng chia thành mảnh nhỏ, "Xuống khỏi người tôi." 
Dạo này gặp nhiều việc, đến cơn sáng Quý Phong Trường hỏi hắn buổi tối có ra tiệm net không, hắn mới nhận ra mình đã lâu rồi chưa thả lỏng. 
Vừa ra khỏi trường định nhắn tin xác nhận địa điểm với đối phương, mới lấy điện thoại ra còn không kịp gửi tin, Tần Gia Thụ ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, đã bị "báu vật trời ban" này va vào. 
Lúc này Ôn Trĩ Sơ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-vai-phan-dien/243946/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.