Tay Tần Gia Thụ cầm chai nước, nhìn người phía trước, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Buổi sáng Quý Phong Trường nói cậu ta tới, vốn tưởng là câu đùa vui.
Ai ngờ xuống dưới uống nước thật đúng là gặp được, lúc này ánh mắt mới nhìn lướt qua.
Một tuần không gặp, mà vẫn chọc người ta thấy ghét như ngày nào.
Nhưng mặc kệ có chán ghét đối phương ra sao, Tần Gia Thụ cũng không biểu hiện cảm xúc trên mặt.
Nghe âm thanh máy móc trong đầu, Ôn Trĩ Sơ cứng đờ tại chỗ trong vài nốt nhạc.
Cậu vốn định mở miệng khen vài câu, nhưng căng thẳng nên trực tiếp nói lắp.
Câu gốc phải là "Chỉ vậy thôi mà cậu đã có thể chinh phục được rồi", khẩn trương nên cắt đứt một nửa, lời còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng nhắc nhiệm vụ hoàn thành, như lọt vào trong sương mù trong tích tắc.
"Thiên Miêu Tinh Linh, nhiệm vụ hoàn thành rồi à?"
【 Hệ thống: Đúng vậy. 】
Ôn Trĩ Sơ nghĩ mà có chút sợ, ngước mắt nhìn Tần Gia Thụ một cái, "Nhưng cậu ấy đang cười mà nhỉ."
【 Hệ thống: Cười thì có tác dụng gì. 】
Ôn Trĩ Sơ:?
【 Hệ thống: Cậu ta khó chịu trong lòng cơ. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
Cảm xúc chợt lóe lên trong đôi mắt đen của Tần Gia Thụ rồi vụt qua, trên mặt vẫn treo nụ cười mê hoặc người ta như ngày thường.
Nhưng Ôn Trĩ Sơ lại cảm thấy đó không phải nụ cười ở đáy mắt.
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt xuống, lui về phía sau hai bước, nghĩ thầm có thể tránh mấy cú của đối phương.
Liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-vai-phan-dien/243945/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.