*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, "Tao cảm thấy nhiệm vụ không hoàn thành nổi."
Còn chưa hoàn thành, cậu đã bị đánh chết.
Mà đối phương không cần đánh.
Con gà cùi bắp cậu đây, một véo là ngủm củ tỏi.
【 Hệ thống: Thiếu niên, đừng khiếp đảm vì một ít mặt ngoài của sự vật, cậu phải tin tưởng chính mình, tin tưởng tôi, cậu có thể làm được. 】
Ôn Trĩ Sơ, "Thiên Miêu Tinh Linh."
【 Hệ thống: Làm sao vậy? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Tao cần sự tin tưởng."
【 Hệ thống: Ừm hứm. 】
Ôn Trĩ Sơ: "Chứ không phải tự tin mù quáng."
【......】
Sau nhạc đệm nho nhỏ này, Ôn Trĩ Sơ đeo cặp sách vào trường học, dựa theo ký ức đi vào khu dạy học năm hai, không biết vì sao có chút lo lắng trong lòng, hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào.
Cậu lên lầu ba, lớp đầu dãy chính là lớp 11 năm hai.
Ôn Trĩ Sơ có hơi căng thẳng gãi tay áo, đối với cậu mà nói thì đây là hoàn cảnh xa lạ cũng là khởi đầu mới.
Cậu tận lực hạ thấp độ tồn tại của mình rồi đi vào, lớp học ban đầu đang ầm ĩ bỗng yên lặng trong chớp mắt, nhưng rất mau trở lại nguyên dạng.
Ôn Trĩ Sơ thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó truyền đến tiếng nghị luận bên tai.
"Sao cậu ta còn tới?"
"Tao còn tưởng nó không đi học nữa, sao còn tới, phiền chết mất."
"Cậu ta không có ở lớp thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-vai-phan-dien/243944/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.