Chủ nhiệm ngẩn người nhìn Ôn Trĩ Sơ, không nghĩ tới lời kia có thể nói ra từ trong miệng thằng nhóc này.
Vốn tưởng rằng đối phương là miệng chó không phun được ngà voi, nhưng thật đúng là nói ra ngô ra khoai vài câu tiếng người.
"Những lời này đều là chính trò nói, thầy đều nhớ kỹ thay trò, nếu về sau lại làm ăn như mèo mửa giống hôm nay thì không đơn giản vậy đâu!"
【 Hệ Thống: Nhiệm vụ phản diện, chống đối giáo viên, giá trị nhân vật phản diện tăng 2%, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 50 Tệ, nhiệm vụ thất bại trừ 50 Tệ. 】
Ôn Trĩ Sơ cứng đờ ngay lập tức.
"Thiên Miêu Tinh Linh."
【 Hệ Thống: Tôi đây. 】
"Nếu mày muốn tao chết thì có thể nói thẳng."
【 Giọng hệ thống ngượng ngùng: Thế thì ngại lắm. 】
"......"
Thầy chủ nhiệm còn đang ngẩng đầu cảm thán "Thầy biết bản chất của trò không hư, chỉ là không theo kịp cách dạy lúc trước, thật ra trò là đứa trẻ ngoan."
Tay Ôn Trĩ Sơ gắt gao nắm quần đồng phục, hít sâu một hơi, "Không... Em không phải trẻ ngoan."
Thầy chủ nhiệm ngỡ ngàng, kinh ngạc nhìn đối phương, chẳng lẽ lời vừa rồi của ông nặng quá, làm đứa trẻ này sinh ra vấn đề tâm lý nào đó?!
Biến cố trong nhà Ôn Trĩ Sơ gần đây có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng, ông làm chủ nhiệm khối, lúc này cần phải cho học sinh sự che chở và quan tâm kịp thời, chẳng sợ học sinh này trước kia làm loạn thành một đống, hận không thể treo lên mà đánh, nhưng ông cũng không thể bị lay chuyển, ông muốn học sinh được đối xử bình đẳng, nhất định phải lôi Ôn Trĩ Sơ ra từ vũng lầy lạc lối.
Việc dạy dỗ không chỉ có quở trách ở một mặt mà còn phải quan tâm và động viên, hiện giờ chính là lúc ông lan toả yêu thương.
Thầy chủ nhiệm giơ tay vỗ bả vải gầy của cậu, cười phải gọi là hiền từ, "Không, đúng rồi."
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu như đánh trống, "Không ạ."
Thầy chủ nhiệm cũng có hơi sốt ruột, "Sao em không phải là đứa trẻ ngoan được, em xem ngày hôm qua em còn về trường giả... Không, còn đang học."
Ôn Trĩ Sơ căng thẳng mà quên cả nói lắp, tốc độ động não như sức gió, đếm kỹ những việc trái kỷ luật trái kỷ cương của mình và nguyên chủ đã làm qua, "Hôm qua em trốn tiết tự học buổi tối."
Thầy nhiệm: "Em đã chủ động thừa nhận sai lầm, cũng biết hối cải."
Ôn Trĩ Sơ: "Em ăn nói thô tục với giáo viên."
Thầy chủ nhiệm ngỡ ngàng, "......Về sau không tái phạm là được."
Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu nhìn ông một cái, "Em còn đặt biệt danh cho thầy."
Nụ cười hiền từ của thầy chủ nhiệm hơi cứng lại, "Thầy không để bụng."
Lòng bao dung này xảy ra thình lình, Ôn Trĩ Sơ cũng có hơi há hốc mồm, ngón tay nhéo vạt áo, "Em dán poster quảng cáo trước văn phòng hiệu trưởng."
Thầy chủ nhiệm: "Việc này cũng là do em làm?!!!"
Âm lượng đối phương đột nhiên tăng cao, làm Ôn Trĩ Sơ giật mình một cái.
Nhìn đứa nhỏ bị ông quát run cả người, thầy chủ nhiệm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, "Không sao."
Ôn Trĩ Sơ tức khắc gian mắt choáng váng, không thể tin tưởng nhìn chủ nhiệm, phát ra câu hỏi nghi vấn. "Dạ?"
Cả người thầy chủ nhiệm tỏa ra ánh sáng của lòng bác ái, "Ôn Trĩ Sơ, tuy rằng em trốn học, nói lời không hay, đặt biệt danh, còn dán quảng cáo trước văn phòng hiệu trưởng, nhưng em là một cậu bé ngoan."
Ôn Trĩ Sơ:......
【 Hệ Thống:......】
Đột nhiên bọn họ cảm thấy, chủ nhiệm cũng không phải vị trí mà người bình thường có thể đảm nhận.
Dường như sợ Ôn Trĩ Sơ lại nói gì đó nữa, thầy chủ nhiệm vội vàng: "Em Ôn Trĩ Sơ có thể tích cực chủ động thừa nhận sai lầm, thay đổi này cũng là bước đầu tiên để em đi trên con đường tốt hơn, còn mấy việc trước kia......"
Thầy chủ nhiệm hơi tạm dừng, nhưng vẫn cực kì rộng lượng: "Còn mấy việc trước kia thầy cũng không truy cứu nữa, chỉ cần em sửa đổi, tiếp thu bài học lúc trước nghiêm túc là được, nhớ kỹ những câu này của thầy, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."
Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng nói: "Em thưa thầy... Câu này là của Phật gia."
"......"
Sắc mặt thầy thong dong, làm bộ không nghe thấy, "Được rồi, nếu trò đã biết sai vậy thì về trước đi, tự kiểm điểm 5000 chữ giống các bạn khác, thứ hai tuần sau đọc dưới cờ."
Ôn Trĩ Sơ vừa nghe có thể ra tù, vội gật đầu như gà mổ thóc, tảng đá lớn đè trong lòng cũng coi như nhẹ nhõm, "Cảm ơn... Cảm ơn thầy ạ."
Chủ nhiệm xua tay, "Không khách sáo, đây đều là việc thầy nên làm, trò về lớp sớm đi, đừng đến muộn."
【 Hệ Thống: Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện 4%, khen thưởng 50 NDT. 】
Ôn Trĩ Sơ lễ phép lên tiếng, liền xoay người tính toán rời đi, nhưng mới vừa tới cửa đã đột nhiên bị gọi lại.
"Đợi đã!"
【 Hệ Thống: A a a a a a! 】
Ôn Trĩ Sơ: "......Mày kêu cái gì đấy?"
【 Hệ Thống: Làm tui sợ hú hồn à! 】
Ôn Trĩ Sơ không nói gì, chỉ có thể nói là bị double kill, sau đó từ từ xoay người, hỏi thật cẩn thận: "Thầy... Còn chuyện gì không ạ?"
Thầy chủ nhiệm ho khụ khụ hắng giọng, ánh mắt có chút chột dạ, "Em không nói với người khác vụ dán quảng cáo trước văn phòng hiệu trưởng đâu nhỉ."
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không ạ."
Thầy chủ nhiệm nghe xong nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên đứa nhỏ cũng không ngốc đến nông nỗi này.
Ngay sau đó Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy thầy chủ nhiệm giơ ngón tay chỉ vào mình, "Thầy không nói."
Hướng ngón tay vừa chuyển, lại chỉ cậu, "Trò không nói, chuyện này sẽ không có người thứ ba biết."
【 Hệ Thống: Che giấu cho thủ phạm cũng là đồng lõa đó. 】
Ôn Trĩ Sơ sửng sốt, không nghĩ tới thầy chủ nhiệm muốn bao che cậu, vào phút ngắn ngủi tự dưng trong lòng cũng không còn sợ đối phương đến thế, khóe môi vẫn luôn mím nở một nụ cười hiếm thấy, "Bảo vệ... bí mật nhỏ chung của chúng ta."
Thầy chủ nhiệm cũng bị chọc cười, vỗ lưng cậu một cái, "Thằng nhóc này vào bây giờ mới thông minh, về nhanh đi."
Ôn Trĩ Sơ hít một hơi, suýt thì bay màu vì động tác này.
Sau đó mở cửa, nhưng chưa kịp rời đi mà sững người lại, đã thấy Tần Gia Thụ đang đứng ở ngoài cửa không nghiêng không lệch.
Chẳng riêng gì Ôn Trĩ Sơ, cả thầy chủ nhiệm cũng ngạc nhiên.
Trong một khoảnh khắc, hai người giống như kết phường ăn trộm thóc trong kho nhà vị địa chủ này, cũng không biết đối phương đứng ở chỗ đó bao lâu, có nghe thấy bọn họ đối nói chuyện hay không.
Giáo viên chủ nhiệm mở miệng trước "Gia Thụ à, có chuyện gì sao?"
Trên mặt Tần Gia Thụ mang theo nụ cười nho nhã như thường lệ, "Tối qua em có việc bận nên về trước, em thấy thầy không hỏi nên tới báo cáo một chút."
Vẻ tươi cười của đối phương cực kì loá mắt, nhưng Ôn Trĩ Sơ không dám nhìn, chột dạ toàn thân, trước sau gì cũng thấy hết hai mặt của đối phương rồi, biết bộ dáng thực sự của cậu ta.
Thầy chủ nghiệm sửng sốt, "À à, lần sau muốn xin nghỉ phép, nhớ báo trước cho thầy."
Tần Gia Thụ cúi đầu nhìn Ôn Trĩ Sơ đang cosplay chim cút, giọng nói chứa đựng sự thân thiện và ý cười, "Hình như bạn Ôn hơi không thoải mái, cậu cần giúp gì không?"
Ôn Trĩ Sơ bị dọa vội lắc đầu.
Nghe thấy không thoải mái, thầy chủ nhiệm quay qua Ôn Trĩ Sơ, "Chỗ này hết chuyện của trò rồi, về lớp học được rồi."
Ôn Trĩ Sơ cảm kích mà nhìn ông một cái, sau đó nhanh chóng trốn khỏi văn phòng như thể có dã thú nước đục ở sau lưng.
Bấy giờ, trong phòng chỉ còn hai người là Tần Gia Thụ và thầy chủ nhiệm.
Thầy giáo nhìn hắn một cái, "Gia Thụ, vừa rồi trò có nghe thấy thầy với bạn Ôn nói gì không?"
Sắc mặt Tần Gia Thụ tự nhiên, "Không ạ, em cũng vừa mới tới."
Thầy chủ nhiệm nghe xong thì thở phào, một màn này Tần Gia Thụ thấy rõ, cuộc hội thoại vừa rồi của hai người họ, hắn cũng nghe thấy hết sạch.
"Thầy cũng biết em không phải đứa trẻ như thế." Nói xong bắt đầu bổ sung cho mình, "Thật ra vừa nãy cũng là mở đường cho đứa nhỏ Ôn Trĩ Sơ này, trò hẳn sẽ biết biến cố gần đây trong nhà thằng bé, thầy đã chỉ bảo em ấy về những việc làm lúc trước, thầy cũng biết đứa nhỏ này lúc trước gây sự với trò, hy vọng trò đừng chấp nhặt với em ấy."
Lời nói của Tần Gia Thụ rất rộng lượng, giống như những chuyện về trước đối với hắn cũng không đau hay ngứa gì cả, "Tất nhiên là không ạ."
Thầy chủ nhiệm lại vui quá, "Thầy biết trò rộng lượng mà, không so đo hiềm khích trước đây, trò là hội trưởng Hội Học Sinh thầy cũng yên tâm."
Sự ưu tú của Tần Gia Thụ rõ như ban ngày, cho nên ông cũng mở một mắt nhắm một mắt với một chút tỳ vết ấy, dù sao thì vinh dự và giải thưởng mà hắn mang về cho trường đều khiến người ta phải tự hào.
Chắc chắn không phải là điều mà người bình thường có thể làm được để có thể không kể công, giữ vững sự khiêm tốn trước vô vàn lời tán dương xung quanh, huống hồ vẫn đang ở cái tuổi mà tương lai đầy hứa hẹn(*) này.
(*) Gốc là 风华正茂 /phong hoa chính mậu chỉ tuổi thanh xuân, tuổi trẻ tràn trề sức sống nhiệt huyết, tương lai đầy hứa hẹn.
"Nếu mà về sau bạn Ôn cần giúp đỡ, em có thể hỗ trợ ạ."
Thầy chủ nhiệm: "Trò là đứa trẻ ngoan, biết trợ giúp quan tâm bạn học."
Hắn cười mỉm, "Hẳn là vậy ạ."
Chờ đến lúc ra khỏi văn phòng, tươi cười trên mặt Tần Gia Thụ đã phai nhạt.
Ôn Trĩ Sơ đi thẳng về lớp học.
Nãy được 50 tệ, hai trăm phí điện nước đã có chỗ hạ cánh, chỉ là kia khoản nợ ia vẫn cần chiến đấu lâu dài, trừ làm nhiệm vụ ra cậu vẫn phải nghĩ cách kiếm một ít tiền bên ngoài mới được.
Ôn Trĩ Sơ trở lại lớp đúng lúc tiết tiếng Anh buổi sáng, cậu gõ cửa, giáo viên tiếng Anh mang giày cao gót đang đi kiểm tra chính tả trong lớp, nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ xong không nói gì, cho một ánh mắt "vào đi" với cậu.
Ôn Trĩ Sơ thấy vậy, vội vàng ngồi vào chỗ, thành tích môn tiếng Anh đời trước là kém nhất trong các môn, có thể nói là dốt đặc cán mai.
Ngày mốt là thi cuối tháng, cậu phải nắm chắc thời gian ôn tập mới được.
Hai ngày này Ôn Trĩ Sơ bỗng dưng bắt đầu học tập cũng làm một vài người cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá bận tâm, trừ một người.
"Cậu đang làm gì thế?"
Ôn Trĩ Sơ đang cúi đầu làm đề toán, nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía trên thì ngẩng đầu nhìn, đã thấy một bạn học nam vẻ mặt lười biếng.
Không hiểu sao đối phương lại nói chuyện với mình, nhưng cậu vẫn lễ phép trả lời: "Đang... đang học bài."
Bạn học nam kia nhíu mày, "Sao lại phải học?"
"Thứ sáu... kiểm tra rồi."
Bạn học nam giống như đột nhiên cảm nhận được nguy cơ, giọng nói cao lên mấy quãng, "Cậu mơ ước hạng hai đếm ngược của tôi ư?!"
Ôn Trĩ Sơ:......
Khó mà có người nói chuyện với cậu, Ôn Trĩ Sơ khẩn trương nắm lấy cây bút trong tay, "Muốn... Cùng nhau không?"
Hạng hai đếm ngược ngạc nhiên, tự dưng có hơi ngượng ngùng.
Ôn Trĩ Sơ:?
Hạng hai đếm ngược: "Nhìn tôi như vậy làm gì, thật là hết cách với cậu."
Vừa nói vừa chuyển ghế lại đây rồi đặt mông xuống, "Nói đê, đề nào không biết làm."
Ôn Trĩ Sơ:......
Nếu cậu nhớ không nhầm, nguyên chủ ăn trứng ngỗng, hạng hai đếm ngược chỉ cao hơn cậu năm điểm.
Miệng hạng hai đếm ngược lẩm bẩm, "Thật ra, đề thi cũng khá chu đáo, cậu nhìn đáp án xem, ba dài chọn một ngắn, ba ngắn chọn một dài nhất, ăn trọn một điểm."
Ôn Trĩ Sơ: "Vậy... sao?"
Tới khi chủ nhiệm lớp qua đây kiểm tra tiết tự học buổi tối, thì nhìn thấy một màn khiến người ta khiếp sợ này.
Hạng hai đếm ngược giảng bài cho hạng nhất đếm ngược, một đứa dám giảng một đứa dám nghe.
Có thể nói là kiệt tác thế giới.
Nhưng hai vị này khó có lúc nghiêm túc im lặng, ông cũng không nên đi quấy rầy.
Thời gian học luôn ngắn ngủi, chờ đến thi cuối tháng thứ sáu, Ôn Trĩ Sơ về nhà rồi thả mình ngã xuống giường.
Kết thúc kì thi, phí điện nước cũng đã nộp, có thể nói là nhẹ cả người.
Sau đó định lấy điện thoại giải trí một chút, cậu cũng vừa tới thế giới này không được bao lâu, không quen thuộc với gần như tất cả mọi thứ, nghĩ trước tiên nên tìm hiểu hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh, liền click mở diễn đàn trường học.
Cậu lướt qua sương sương, thế mà còn có post liên quan tới cậu, không cần nghĩ cũng biết không phải là tin tức tốt lành gì, ngay lập tức coi như không thấy, trực tiếp lọc thải.
Xuống chút nữa lại có một bài viết mới nhảy ra, 【 Cần tìm người viết giùm kiểm điểm gấp, có thù lao. 】
Mắt Ôn Trĩ Sơ sáng ngời, vội giơ tay like vào.
Nội dung bài viết: Tìm người viết giùm kiểm điểm, 5000 chữ, cần lúc trước thứ hai tuần sau, giá cả 300, có nhu cầu thì add friend.
Ôn Trĩ Sơ lưu lại thông tin liên hệ của đối phương, mở WeChat gửi lời mời kết bạn.
Không quá vài phút đã được chấp nhận.
Quý Phong Trường giơ điện thoại trước mặt Tần Gia Thụ, "Thấy không, đã bảo chỉ cần ra giá thì thể nào có người viết giúp mà."
Tần Gia Thụ nhìn lướt qua nick name, rồi dời mắt.
"Ôn Thất Ma Cô."
【 Ôn Thất Ma Cô: Còn cần viết hộ không? 】
【 Long Quyển Phong: Còn, là Nhất Trung hả? 】
【 Ôn Thất Ma Cô: Đúng rồi. 】
【 Long Quyển Phong: 5000 chữ, thứ hai buổi sáng đưa cho tôi nhé. 】
【 Ôn Thất Ma Cô: Được. 】
【 Long Quyển Phong: Oke, □□. 】
Hai người thỏa thuận giao dịch vào lúc mười phút trước khi lá cờ được kéo lên.
Thi cuối tháng xong thì hai ngày nghỉ thứ bảy chủ nhật viết kiểm điểm là dư dả.
Trước khi lá cờ được kéo lên vào ngày thứ hai, Ôn Trĩ Sơ cầm hai bản kiểm điểm đi tới địa điểm đã được chỉ định.
【 Hệ Thống: Thiếu niên, sao cậu thậm thà thậm thụt dị. 】
Ôn Trĩ Sơ: "Mày không hiểu, đây là giao dịch đen ngầm."
【 Hệ Thống: Xin hãy dùng tiếng người. 】
Ôn Trĩ Sơ: "Không thể tiếp xúc với ánh sáng."
"......"
WeChat phát ra thông báo.
【 Long Quyển Phong: Đến nơi chưa? 】
【 Ôn Thất Ma Cô: Tới rồi. 】
Tin nhắn mới vừa gửi là tin chuyển khoản 300 tệ, Ôn Trĩ Sơ vui vẻ nhận tiền.
Quý Phong Trường đến nơi thì thấy một bóng người, mở miệng nói: "Ê, đưa kiểm điểm cho tôi. "
Ôn Thật Sơ xoay người, "Được."
Ai ngờ đối phương thấy cậu xong lại ngạc nhiên, đôi mắt rất kinh ngạc nhìn cậu, "Sao lại là cậu?!"
Nhìn thấy hai bản kiểm điểm trong tay đối phương, "Cậu là Ôn Thất Ma Cô?"
Ôn Trĩ Sơ nhìn vẻ mặt hung hăng của người đối diện, có chút sợ hãi mà lui về phía sau một bước, gật đầu.
Quý Phong Trường bực bội trong chốc lát, "Má nó đùa bố hả!!"
Không nghĩ tới người viết hộ thế mà là tên phiền phức này.
Ôn Trĩ Sơ bị dọa nên nói lắp, "Không... Không, kiểm điểm của cậu này."
Quý Phong Trường chộp lấy, mở ra nhìn thật đúng là bản kiểm điểm, chữ viết ngay ngắn, rồi nhìn cậu một cái, xị mặt rời đi.
"Lần này coi như cậu gặp may."
Không bao lâu sau đã bắt đầu lễ chào cờ, cờ đỏ lóa mắt bay phấp phới đón gió, chờ học sinh hoàn thành diễn thuyết dưới cờ, thì đến học sinh trốn học cuối tuần đi lên đài chuẩn bị đọc kiểm điểm.
Không biết xui xẻo kiểu gì, vừa lúc Quý Phong Trường đứng cạnh Ôn Trĩ Sơ.
Đến lượt Quý Phong Trường, gã chỉnh độ cao của microphone, bắt đầu đọc theo bản thảo, "Trong tương lai em nhất định t...tu......"
Thấy người ta đọc không hiểu, Ôn Trĩ Sơ rất chuyên nghiệp bắt đầu triển khai dịch vụ sau khi bán hàng, "Tuân... Tuân thủ nghiêm ngặt nội quy."
Sắc mặt Quý Phong Trường trầm xuống, "Ai mượn mà nhắc!"
Nhưng rất nhanh chỉnh lại, "Về sau nhất định tuân thủ kỷ luật, ng...ng....."
Thật sự đọc không nổi, Quý Phong Trường nhỏ giọng nói với Ôn Trĩ Sơ: "Sao không nhắc nữa."
Ôn Trĩ Sơ: "Cậu... Cậu đưa tiền, cậu nói gì cũng đúng."
Quý Phong Trường:......