Trời cũng đã mọc lên, nhú qua bãi hoa bên vệ sổ thơm ngát. Mùi hương thoang thoảng quá luồng khí, vừa dịu nhẹ lại cuốn hút. Dù mùi trái ngược nhau nhưng vẫn không cảm thấy khó chịu. Lại một ngày mới bắt đầu, bắt đầu của sự thống khổ phía sau.
Giật mình tỉnh giấc, cậu sợ hãi nhìn đồng hồ treo trên trần nhà. Đã 6h29 phút sáng, cậu hoảng hốt, mặt trời đã nhú, con cậu, cậu phải đi cứu chúng. Nếu chúng có chuyện gì, cậu sợ sẽ bồi táng theo chúng để đền tội mất.
"Cậu tỉnh rồi, Cao Minh đang đợi cậu ở nhà đó. "
Võ Gia Gia bước vào, thấy cậu đã tỉnh liền nhắc nhở. Sắc mặt cũng chẳng tốt mấy, hẳn là có gì đó đã xảy ra.
Vội vàng xuống giường, dùng sức lực chạy đếm nắm lấy tay Gia Gia, Trên gương mặt chỉ vì sốt mà đã tuyền tụy hốc hác, hai mọng mắt thâm quần, cậu vài khuẩn thiết cầu xin.
" Võ Gia Gia, hai đứa con của tôi...tôi xin cậu, Đừng để nó chết, nó là kho báu của tôi, tôi xin cậu. Hãy tha cho chúng, chúng chỉ là đứa nhỏ tội nghiệp."
Trước hành động của cậu, Gia Gia vô kinh ngạc. Từ trước giờ, chỉ thấy một Chu Mạc Cửu nhu nhược, nói gì làm nấy bây giờ lại vì chỉ hai đứa con nuôi. Không cùng ruột thịt mà không cần danh dự, cầu xin cậu ta.
Khiến cậu ta hơi bị ngỡ ngàng, vội đỡ cậu dậy. Dù cậu đang sốt, không thể nhiễm lạnh, vừa đỡ vừa nói. Vốn tính tình Gia Gia rất tốt, không phải dạng tiểu tam dựa hơi hắn ta mà quấy phá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500702/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.