Đằng sau đầu dây, hắn ta đã nhăn mày. Không nói Không rằng, hắn không quan tâm cậu có thật là bị bệnh, hay đang giả bệnh không nhưng rất tàn nhẫn quăng câu nói rồi cúp máy.
" Tôi không cần biết, trước khi mặt trời nhú lên. Tôi phải thấy mặt cậu ta, không là hai đứa con nhỏ của cậu ta, tôi không chắc nó còn sống không. "
" Nhưng--"
Tần Ngô chưa kịp nói câu gì, nhìn màn hình tối đen có chút bâng khuâng. Không biết nên nói cho cậu hay không, trong lòng vẫn cảm thấy bất an không hề nhẹ.
Cao Minh này vốn là người vô cùng ngang tàn, đã nói thì nhất định sẽ làm, chưa bao giờ thất hứa cả. Tần Ngô cũng biết hai đứa con nhỏ đối với cậu như nào, trân trọng còn hơn mạng sống.
Lăng tăng mãi, Tần Ngô mới quyết định đi vào. Nói chuyện này cho cậu biết, không phải vì Tần Ngô sợ hắn mà là vì sự an toàn của cậu và hai đứa nhóc kia. Nếu không làm theo lời hắn ta nói, e rằng thiệt hại nặng hơn những gì hắn ta nói. Cậu cũng sẽ bị tổn thương không ít, là vậy nên Tần Ngô mới cắn răng nói cho cậu.
Nhìn người trong phòng bệnh đã tỉnh từ lúc nào, ánh mắt mơ mành nhìn trần nhà trắng xóa. Rồi lại nhìn quay ra nhìn khắp nơi, để biết rõ nơi đây là nơi nào.
" Tiểu-- Chu Thiếu, cậu chủ gọi ngài....bảo ngài trở về trước mặt trời sáng, nếu không....hai đứa nhỏ sẽ khó sống. "
Tần Ngô lỡ lời, chỉ là đang ở lúc sợ hãi tụt độ nên mới ăn nói thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500701/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.