" Rốt cuộc thì anh muốn gì chứ, Li hôn!! tôi cũng đã đồng ý. Đúng như tâm nguyện của anh!!, anh còn muốn tôi thế nào nữa cơ chứ. "
Bất quá cậu hét lên, cậu quá mệt mỏi đối với hắn ta. Sự nhẫn nhịn của một con người có giới hạn, hắn ta biết thế nhưng vẫn cứ chọc cậu điên tiết lên.
Nếu thật sự ở đây không có mặt của hai đứa con, cậu đã nhào lên đấm hắn. Đấm túi bụi, đấm cho thoải thích mới được. Cắn răng, nhìn hắn.
" Làm sao ư!?, tôi muốn cậu bị thảm hại, thành kẻ tồi tàn không ngóng đầu dậy lên được."
Hắn ta vẫn ung dung như thế, quanh quẩn xung quanh cậu. Nhìn cái mặt nhăn nhó đến đáng thương của cậu, hắn ta càng hứng thú.
" Tại sao chứ, tôi đâu có làm hại gì anh. Tôi còn chẳng làm sức mẻ miếng da trên người anh, anh làm gì có tư cách đấy. "
Cảm thấy thật bất bình, vốn nguyên chủ rất tốt cũng chẳng làm gì hắn. Hắn ta lấy cái cớ gì dám nhục mạ cậu như vậy, cả hai cũng chẳng có mối hận thù nào. Chẳng lẽ hắn ta không chút tình người sao, chẳng lẽ nguyên chủ lúc trước không đồng ý li hôn là hắn ta hận sao.
Như thế thì hắn cũng quá ấu trĩ rồi.
" Phải, cậu làm hại tôi. 5 năm, đã 5 năm rồi. Tôi đã bị cậu ràng buộc quá nhiều, sinh ra hận đấy, cậu hiểu chưa. "
Nói đến, mắt hắn ta đỏ lựng nhìn cậu. Đáy mắt tràn đầy ý hận, khiến cậu đôi phần sợ hãi mà lùi lại mấy bước.
Cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500703/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.