Chương trước
Chương sau
Kết quả Bùi Chân bói ra là phía nam, mà từ thành trấn nơi của bọn họ đang dừng chân đi về hướng nam không quá xa, tình cờ là thành Vụ Bình nổi tiếng ở Nghiêu Quốc.

Địa thế ở thành Vụ Bình rất tốt, địa hình bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, bốn mùa hoa tươi nở rộ, tuy không bì được độ rộng lớn ở hoàng đô, nhưng cũng là nơi mà những người ngoại bang đến du ngoạn nhiều nhất Nghiêu Quốc.

Hiện giờ Nghiêu Quốc đã thống nhất Vân Lục, không có rào cản giữa các quốc gia, người du ngoạn từ khắp nơi cũng sẽ lui tới Nghiêu Quốc, mà lúc này, trong thành Vụ Bình chuẩn bị tổ chức một đại hội xưa nay chưa từng có, đứng ra tổ chức đại hội này là người Chung gia, gia tộc nổi tiếng nhất thành Vụ Bình, giờ phút này mọi người đang đổ xô vào trong thành, mà nghe nói đại hội lần này long trọng như thế, liên quan đến những vị khách nhân có mặt.

Nghe nói lần này, không riêng gì hơn phân nửa thế gia ở Nghiêu Quốc tham dự, ngay cả Tây Hải Kỳ thánh cùng chủ nhân của Lâm Lang Hiên trong lời đồn cũng sẽ đến nơi đây.

Chỉ riêng danh hào Tây Hải Kỳ thánh này, cũng đã đủ làm mọi người xôn xao đến xem, cộng thêm Lâm Lang Hiên, đại hội lần này càng khiến người ta ngày đêm mong chờ.

Thu Minh Thù hiển nhiên không hiểu được chuyện này có gì đáng mong đợi.

"Lâm Lang Hiên là gì?" Nghe xong lời của Mạc Phi Loan, Thu Minh Thù nhịn không được mở miệng hỏi.

Bùi Chân bỏ lại cái mai rùa vào túi tuỳ thân, quay đầu lại nhìn Thu Minh Thù, biểu tình muốn nói rồi lại thôi.

Bởi vì từ trước đến nay Bùi Chân đều nói chuyện rất khách khí, cho nên không nói thêm gì, mà thiếu niên Cảnh Ca lại nhiệt tình hơn rất nhiều: "Thu ca ca, huynh thế mà không biết Lâm Lang Hiên? Huynh trước giờ chưa từng rời khỏi phủ tướng quân hay sao?"

Thu Minh Thù: "......"

Hắn đi vào thế giới này thì đã ở trong hoàng cung Nghiêu Quốc, nào biết được sự tình ở Trình Quốc.

Hắn lắc đầu nói: "Làm sao vậy? Lâm Lang Hiên rất có danh tiếng ở Trình Quốc sao?"

Lần này không riêng gì Cảnh Ca, ngay cả Mạc Phi Loan cũng nhịn không được nở nụ cười.

Trực giác Thu Minh Thù cảm thấy mình vừa nói sai lời, vì thế hắn không tiếp tục nói thêm nữa, chỉ nhìn về hướng Mạc Phi Loan, chờ giải thích.

Điều làm Thu Minh Thù cảm thấy may mắn là ba người đồng hành cùng với hắn đều là người dễ nói chuyện, đều nói cao nhân từ trước đến nay có tính tình cổ quái, bên trong hậu cung cũng không thiếu, nhưng những người đồng hành cùng Thu Minh Thu thì ngược lại, tính tình của Bùi Chân, Thu Minh Thù sớm đã biết từ lời kể của Phó Uẩn Hoà, mà Cảnh Ca là một thiếu niên đơn thuần lương thiện, trừ bỏ có đôi lúc nghĩ sao nói vậy, thì ở cùng với y cũng rất vui vẻ, còn Mạc Phi Loan, tuy rằng nghe Bùi Chân và Cảnh Ca nói hắn rất tuyệt vời, phi thường, nhưng người này chỉ cần cho hắn miếng ăn, chuyện gì hắn cũng chịu nói, chịu làm, căn bản không có nửa điểm do dự.

Hiện tại thấy biểu tình chờ đợi giải thích của Thu Minh Thù, Mạc Phi Loan cũng không có hỏi nhiều, liền nói ngay: "Lâm Lang Hiên không chỉ rất có danh ở Trình Quốc, mà là toàn bộ Vân Lục." Mạc Phi Loan ngừng lại một chút, nghĩ nghĩ nói: "Hoặc là ta có thể lớn mật suy đoán, Lâm Lang Hiên thậm chí rất có danh tiếng ở Tây Lục, nơi chúng ta chưa từng biết đến."

"Lại là Tây Lục?" Thu Minh Thù hơi hơi nhíu mày, cảm thấy tần suất gần đây hắn nghe thấy địa phương này có chút cao.

Có vẻ như nơi mà hầu hết mọi người coi là lời đồn thổi giờ đây đã dần không còn xa vời nữa.

Sau khi giải thích rõ ràng Lâm Lang Hiên có danh tiếng đến mức nào, tiếp theo Mạc Phi Loan lại nói về sản nghiệp của Lâm Lang Hiên cho Thu Minh Thù nghe, Lâm Lang Hiên bắt đầu có tiếng tăm từ mười năm trước, ai cũng không biết lão bản phía sau là người nào, ngay khi Lâm Lang Hiên xuất hiện, đã rất có quy mô, sau đó lại dần dần phát triển lớn mạnh, chậm rãi chiếm cứ địa vị quan trọng ở các quốc gia, cho đến nay, có thể nói vị chủ nhân phía sau màn của Lâm Lang Hiên, nếu trừ bỏ hoàng thất, thì người nọ là người giàu có nhất toàn bộ Vân Lục.

Trong lịch sử Vân Lục, hiếm có thương hội nào đều có thế lực riêng ở từng quốc gia như Lâm Lang Hiên.

Dù là như vậy, vị chủ nhân của Lâm Lang Hiên kia, vẫn chưa từng xuất hiện trước mắt mọi người.

Chủ nhân của Lâm Lang Hiên là ai, điều này đã trở thành đề tài mà mọi người bàn tán nhiều nhất.

Nhưng mà Thu Minh Thù không có hứng thú đối với những đề tài này, chuyện hắn càng quan tâm chính là nhiệm vụ của hệ thống —— hiện tại đã sau giờ ngọ, nếu qua ngày hôm nay hắn không thể nói ba câu cùng Hoàn Ý, nhiệm vụ sẽ thất bại.

Mở được hệ thống diễn đàn là cơ hội tốt khó có được, Thu Minh Thù còn có rất nhiều chuyện cần cơ hội lần này để hiểu rõ, hắn đương nhiên không thể từ bỏ nhiệm vụ này.

Sau khi xác định Lâm Lang Hiên không có nửa điểm quan hệ với Hoàn Ý, Thu Minh Thù cũng đã đem lực chú ý lên Hoàn Ý, nếu kết quả bói toán là chính xác, như vậy khả năng hiện tại Hoàn Ý đang ở trong thành Vụ Bình, nhưng hiện tại nơi đó bởi vì sự xuất hiện của chủ nhân Lâm Lang Hiên cùng vị Tây Hải Kỳ thánh kia, trở nên đông đúc hỗn loạn, điều này sẽ làm ảnh hưởng không ít đối với việc bọn họ tìm người, nhưng chuyện tới lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

"Ta hiện tại sẽ đến thành Vụ Bình." Bởi vì lo lắng bại lộ thân phận, đám người Thu Minh Thù tách ra một bên âm thầm thảo luận, cho nên tới bây giờ những người hộ vệ khác cũng không biết được Hoàn Ý có khả năng đã bị người bắt tới thành Vụ Bình.

Thu Minh Thù tính toán rời đi trước, tuy rằng Thu Minh Thù biết Bùi Chân cùng Mạc Phi Loan rất có năng lực, nhưng Thu Minh Thù lại không có ý xin bọn họ giúp đỡ.

Cứu người vốn chính là chuyện của hắn, hắn cũng không xác định được là mấy người này sẽ ra tay tương trợ Hoàn Ý hay không.

Thu Minh Thù muốn tìm được Hoàn Ý để hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hắn cũng không chần chờ, sau khi nói xong lời này lập tức xoay người rời đi, biểu tình của mấy người ở phía sau nhìn Thu Minh Thù càng thêm phức tạp.

"Tình trạng thân thể của ngươi thoạt nhìn cũng không tốt, ta hoài nghi ngươi có khả năng sẽ ngất xỉu giữa đường." Mạc Phi Loan nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở.

Thu Minh Thù đương nhiên biết mình sẽ không ngất xỉu, tuy rằng thân thể hắn thoạt nhìn rất kém, nhưng thanh máu đã dài đến mức đủ để hắn hoạt động liên tục trong hai ngày cũng không bị kiệt sức, cùng lắm là ói ra mấy ngụm máu.

Có lẻ hắn không nên nghĩ như vậy, đến lúc này Thu Minh Thù liền cảm giác được ngứa ngáy nơi yết hầu, nhịn không được che miệng ho khan.

Máu tươi chảy xuống theo khe hở ngón tay, Thu Minh Thù nhắm mắt làm ngơ, lấy khăn ra lau lau tay rồi tiếp tục bước đi.

Cảnh Ca ở phía sau cũng không nhịn được: "Thu ca ca, hiện tại đệ mới biết được thì ra huynh có tìm cảm sâu đậm với bệ hạ như vậy."

Bước chân Thu Minh Thù bỗng chốc dừng lại, hắn giật mình, quay đầu lại nói: "Cái gì?"

Cảnh Ca chớp chớp mắt, vẻ mặt như đã tường tận mọi chuyện: "Đệ tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng theo hiểu biết của đệ, nếu không phải thật sự thích bệ hạ, thì Thu ca ca sao lại mặc kệ bệnh tật, muốn gặp bệ hạ ngay lập tức."

Thu Minh Thù: "......"

Bùi Chân sau một lúc im lặng cũng thấp giọng nói: "Ta hiểu được ngươi lo lắng cho bệ hạ, bất quá ngươi nên bảo trọng thân thể, nếu bệ hạ trở về biết ngươi bị bệnh, chỉ sợ sẽ càng thêm đau lòng. "

Thu Minh Thù không lên tiếng.

Nếu không phải hắn biết bản thân đang cố làm nhiệm vụ, chỉ sợ hắn cũng phải tin những lời nói này.

Tuy nói rằng hắn có không ít thiện cảm đối với vị hoàng đế mỗi ngày đều có nguy cơ bị bắt cóc kia, cũng lo lắng an nguy của y, nhưng làm gì có chuyện hắn và Hoàn Ý có tình cảm như Bùi Chân nói, chuyện này hắn đương nhiên không có cách nào giải thích, nhưng cứ vậy mà đi thì thể nào cũng bị hiểu lầm ——

Bị hiểu lầm thì bị hiểu lầm, hắn hiện tại cũng không có lý do khác để giải thích, vì sao mình gấp rút muốn cứu hoàng đế ngay lập tức.

Hắn đưa lưng về phía mọi người, điệu bộ lã chã chực khóc, thở sâu mấy hơi mới xoay người lại, mặt mày trắng bệt, rũ mắt thấp giọng nói: "Ta không có cách nào bình tĩnh, hiện tại ta muốn nhìn thấy y, chỉ cần nghĩ đến không biết y bị bắt cóc tới nơi nào, sẽ bị tra tấn ra làm sao, tim của ta liền......"

Đau như cắt......

Đến lúc này, Thu Minh Thù rốt cuộc không nói nổi nữa.

May là chỉ bấy nhiêu đã đủ, hắn quay đầu sử dụng hiệu ứng "sao trời vĩnh viễn không rơi xuống", liền thấy bọn người Bùi Chân đã hoàn toàn im lặng.

Mắt thấy bọn họ đã không muốn ngăn cản mình nữa, Thu Minh Thù lại nói: "Ta đi trước đây."

"Khoan đã." Lần này là thanh âm của Bùi Chân truyền đến từ phía sau: "Ta sẽ không ngăn cản ngươi, bất quá ta có thể cùng ngươi đi cứu người." Bùi Chân hơi hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Tây Hải Kỳ thánh cũng ở trong thành Vụ Bình."

Thu Minh Thù nhớ tới mục đích lần này ra khỏi hoàng cung của Bùi Chân, đúng là muốn khiêu chiến Tây Hải Kỳ thánh.

Một khi đã như vậy, có sự giúp đỡ thì vẫn tốt hơn không, Thu Minh Thù thay đổi kế hoạch, từ bỏ chuyện một mình đi vào Vụ Bình thành, bắt đầu cùng thương lượng kế hoạch cứu người cùng Bùi Chân.

·

Lúc này trong thành Vụ Bình, mặt trời đã lặn.

Gia viên Chung gia.

Bởi vì khách khứa từ khắp nơi đã đến, yến hội đã mở màn, trên dưới Chung gia náo nhiệt đông đúc, hạ nhân bận rộn trong ngoài, cơ hồ không có cơ hội thở dốc.

Mà lúc này, ở trong góc sân Chung gia, có vài tên hộ vệ canh giữ bên ngoài một gian phòng, biểu tình đề phòng mà nhìn chằm chằm bốn phía.

Trong phòng, Hoàn Ý đứng bên cửa sổ, nhìn nam tử trung niên ngồi trên ghế, sắc mặt vừa phức tạp lại có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Sự tình chính là như vậy, thứ này là người khác đưa cho ta, đồ vật là thật hay giả, phải đưa cho ai, ta cũng không hiết, ta hoàn toàn là ngoài ý muốn bị đưa đến nơi này."

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn y một cái, không có chút biểu hiện tin tưởng gì.

Hoàn Ý đã sớm dự đoán được, cũng không tức giận, tiếp theo kiên nhẫn nói: "Đồ vật hiện tại đã ở trong tay ngươi, những gì nên hỏi ngươi cũng đã hỏi, ngươi có thể cho ta rời đi hay không? Mấy tên bằng hữu của ta hẳn đang tìm ta khắp nơi, nếu ta còn chưa trở về, sẽ làm bọn họ lo lắng."

Y nói xong lời này, nhìn chằm chằm nam tử trung niên, chờ đợi đối phương đáp lại.

Nhưng mà đối phương lại chỉ lạnh lùng mà hừ một tiếng.

Người nọ đứng lên, nhàn nhạt liếc Hoàn Ý một cái nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, đồ vật trong tay ngươi là lưu li san hô mà chúng ta chuẩn bị tặng riêng cho lão gia của Lâm Lang Hiên, đồ vật kia bị mất trộm, cuối cùng lại xuất hiện ở trong tay của ngươi, thì ngươi dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích hợp lý, ngươi đừng cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói vừa rồi của ngươi."

Hoàn Ý còn muốn giải thích, nhưng nghe đến đây, lại đột nhiên hỏi: "Thứ này là lễ vật tặng cho Lâm Lang Hiên?"

Nam tử trung niên nhíu chặt mi nhìn y: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Hoàn Ý: "Một khi đã như vậy, không bằng trực tiếp......"

Y còn chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hô của tên hộ vệ: "Lão gia! Tây Hải Kỳ thánh tới rồi! Người của Lâm Lang Hiên cũng tới rồi!"

Sắc mặt nam tử trung niên khẽ biến, thoáng chốc không hề để ý tới Hoàn Ý, chỉ trừng mắt liếc y một cái, rồi phất tay áo rời đi, cũng không quên khoá chặt cửa phòng, dặn dò hộ vệ cẩn trọng trông giữ.

Hoàn Ý: "......"

Y một mình bị khóa ở trong phòng, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nhịn không được mà thở dài.

Yến hội lần này, sợ là không thể tiếp tục diễn ra nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.