Đám người Thu Minh Thù đuổi tới thành Vụ Bình mất hơn nửa ngày, bởi vì sốt ruột lên đường không hề nghỉ ngơi, Thu Minh Thù hộc máu nhiều hơn so với bình thường, bất quá Thu Minh Thù không để điều này trong lòng, sau mỗi lần hộc máu, hắn chỉ tùy ý lau khô khóe môi, liền tiếp tục lên đường, điều này làm cho ánh mắt bọn người Bùi Chân càng thêm phức tạp.
Thu Minh Thù thậm chí còn nhận được hảo ý của Cảnh Ca: "Thu ca ca vì bệ hạ mà ra nông nỗi này, tương lai bệ hạ sẽ hiểu rõ tâm ý của huynh! Sau này khi hai người thật sự ở bên nhau, bệ hạ nếu dám phụ huynh, đệ sẽ thay huynh đòi lại công đạo!"
"......" Thu Minh Thù xin miễn hảo ý của thiếu niên, chỉ lo lắng nhiệm vụ của mình còn chưa hoàn thành.
An nguy của Hoàn Ý, kỳ thật Thu Minh Thù cũng không lo lắng quá mức, tuy rằng Hoàn Ý luôn bị ám sát, nhưng để mà nói, vận khí của người này quá tốt, hơn hai mươi năm nay, y đều an ổn mà sống, không thiếu tay cụt chân, là được rồi.
Trải qua vài lần cứu viện bệ hạ, Thu Minh Thù hoàn toàn có thể kết luận, vị hoàng đế này mỗi lần lâm vào hiểm cảnh, thì người chịu khổ không phải là Hoàn Ý, mà là người bên người y.
Chỉ cần hoàng đế ra ngoài là có thể lập tức biến mất ở trong biển người, mọi người chẳng những phải đề phòng y bị người bắt đi hay bị ám sát, còn phải lo lắng y đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-diem-cho-cay-ky-nang-yeu-phi-nhu-the-nao/3644587/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.