Chương trước
Chương sau
Tuy rằng quá trình cực kỳ ly kỳ, nhưng cũng không có chuyện xấu xảy ra, sau khi xác định đám thích khách đã kia đã rời đi, Thu Minh Thù cũng tự giác biết bản thân không nên lưu lại, vì thế chủ động rời khỏi phòng.

Thoạt nhìn Hoàn Ý như có chuyện muốn nói, nhưng đến cuối cùng cũng không mở lời, gật đầu nhìn Thu Minh Thù ra khỏi phòng.

Nói thật lòng Thu Minh Thù cũng hơi tò mò ba gã hậu phi kia đang làm gì, vừa rồi có động tĩnh lớn như vậy, bọn người Bùi Chân chắc đều biết được, nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không thấy thân ảnh của ba người kia, chẵng lẻ bọn họ là đã sớm rời khỏi đây? Hay vẫn còn kế hoạch khác?

Trong lòng mang theo nghi hoặc, Thu Minh Thù quay lại phòng của mình, mới vừa đẩy cửa phòng, liền nhìn thấy bọn họ ngồi chỉnh tề ở trước bàn, bên cạnh bày các mâm đựng trái cây, điểm tâm, trong tay bọn họ còn cầm bài.

Thu Minh Thù: "......"

"Tiểu Thu, ngươi tới rồi." Mạc Phi Loan híp mắt cười, miệng gặm quả táo, lắc lắc bài trong tay với Thu Minh Thù, "Bọn ta đang chờ ngươi, tới chơi không?"

Thu Minh Thù đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, im lặng một lát mới đi qua, ho nhẹ hai tiếng cầm lấy bài, cười khổ nói: "Xem ra các ngươi đã sớm biết, sẽ không xảy ra chuyện?"

Bộ dáng Mạc Phi Loan cười đến vô tâm vô phế "Chỉ cần không phải lần đầu đi theo bệ hạ ra cung, đều biết thích khách nhất định nhận không ra bệ hạ."

Cảnh Ca cũng ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt hơi tối sầm: "Thay vì lo lắng bệ hạ bị thích khách bắt đi, chi bằng lo lắng y bị người khác coi như hạ nhân làm chân chạy vặt."

Thu Minh Thù: "?"

Bùi Chân từ tốn giải thích: "Bệ hạ đã từng tránh nóng ở sơn trang của một vị phú thương, họ mời y ở trong đó hai ngày, kết quả hôm sau không thấy tăm hơi, bóng dáng của bệ hạ đâu, mọi người tìm y hồi lâu, mới phát hiện y bị quản gia trong sơn trang coi thành người hầu, bị sai sử đi đưa thư hơn nữa ngày trời."

Thu Minh Thù: "......"

Người này cũng không biết phản kháng sao?

Hoàng đế tính tình tốt như vậy, bảo sao lại bị người khi dễ?

Thu Minh Thù không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thay đổi đề tài: "Thích khách lần này tới không phải nhân sĩ của Nghiêu Quốc, chỉ không biết bọn họ đến từ nơi nào."

"Là người Tây Lục." Mạc Phi Loan cười cười, ở thời điểm Thu Minh Thù tính toán dò hỏi, hắn lại mở miệng bổ sung nói: "Ta đoán."

Người Tây Lục?

Tây Lục, địa phương vẫn chưa xác định được là có tồn tại hay không?

Trong lòng Thu Minh Thù có nghi hoặc đối với phán đoán của Mạc Phi Loan, nhưng hai người khác trong phòng lại không hề hoài nghi lời nói của Mạc Phi Loan, Cảnh Ca tươi cười nói: "Thu ca ca, không cần hoài nghi, Mạc ca ca chính là người thông minh nhất trên đời này, lời hắn nói khẳng định đều đúng."

Bùi Chân cũng gật đầu: "Lời này không sai."

Thu Minh Thù thầm nghĩ, nhóm người này có phải tín nhiệm Mạc Phi Loan quá mức mù quáng hay không?

Cảnh Ca thì cũng thôi đi, ngay cả thiên hạ đệ nhất trận thuật Bùi Chân cũng nói như vậy, những lời này tựa hồ trở nên đáng tin hơn.

Mạc Phi Loan tuy bên ngoài nhìn giống một kẻ chỉ biết háu ăn, nhưng bên trong lại không đơn giản như vậy.

Đương nhiên, không riêng gì Mạc Phi Loan, cho dù là Bùi Chân hay là Cảnh Ca, cũng đều không đơn giản.

Mạc Phi Loan nói đám thích khách kia tới từ Tây Lục, thì những người này vì sao lại đặc biệt tới tìm Hoàn Ý gây phiền toái? Bọn họ dự định bắt y đi? Bắt đi nơi nào? Bọn họ với đám người muốn đối phó với Hoàn Ý trong hoàng cung là cùng một nhóm sao?

Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Mạc Phi Loan, Thu Minh Thù lại nghĩ đến so với lúc trước, không khí ở khách điếm an tĩnh hơn không ít, tựa hồ không ít hộ vệ đều đã không thấy tung tích, mà vừa nãy đám thích khách kia xông vào phòng Hoàn Ý không có gì trợ ngại, xem ra đàn thị vệ này "Thất trách" hơn so với hắn nghĩ.

Hoặc không nên nói "Thất trách", mà bởi vì bọn họ căn bản không có nghiêm túc đối phó với đám thích khách kia, nếu không so với thân thủ của bọn họ, vô luận như thế nào cũng nên gián đoạn đám thích khách một khoảng thời gian, sẽ không để Hoàn Ý lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Bọn họ như vậy, Mạc Phi Loan cũng như vậy —— ngay cả các phi tử hậu cung đều biết thể chất "người qua đường" của hoàng đế bệ hạ, đám hộ vệ thường xuyên đi theo Hoàn Ý, tất nhiên cũng biết Hoàn Ý sẽ không xảy ra vấn đề.

Nghĩ đến đây, Thu Minh Thù gần như hiểu được tình thế hiện tại, hắn hỏi Mạc Phi Loan: "Diêm Vũ đã mang theo hộ vệ đi phía tây tìm người?"

Mạc Phi Loan đang ăn một khối điểm tâm, nghe thấy lời này không khỏi liếc mắt nhìn Thu Minh Thù một cái, gật đầu cười: "Đúng vậy, hiện tại đã tìm được đám thích khách kia cùng với đồng bọn đang mai phục của bọn chúng."

Thu Minh Thù im lặng gật đầu, nếu là như thế, vậy mọi chuyện đều có lý.

Hộ vệ hoàng thất không có khả năng vô dụng như thế, sở dĩ để đám thích khách kia tiến vào phòng của Hoàn Ý, là vì bọn họ sớm đã có bố trí. Nhưng nhìn biểu hiện của Hoàn Ý không giống như đã biết trước, nói như vậy chuyện này căn bản không phải là Hoàn Ý sắp xếp, mà là tên nam tử tên Diêm Vũ kia an bài sau lưng Hoàn Ý.

Vậy nói thẳng ra, hoàng đế đã trở thành một quân cờ?

Thu Minh Thù nhịn không được cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, vị hoàng đế bệ hạ kia thật sự vô lực như vậy, mỗi ngày để người ngoài tùy ý ám sát bắt đi, tùy ý để những người khác an bài như quân cờ?

Cũng không biết y làm sao sống sót qua nhiều năm như vậy.

Thời điểm Thu Minh Thù nghĩ những việc này, không cố tình che giấu thần sắc, những người khác đại khái cũng đoán được tâm tư của hắn, vì thế đều mở miệng.

Bùi Chân nói: "Nghe nói lúc bệ hạ mười tuổi, y vẫn luôn ở trong cung điện, bởi vì không được tiên hoàng sủng ái, lại không cảm giác tồn tại gì, cho nên ngay cả đám cung nữ ma ma chiếu cố y cũng không xem trọng, ba ngày hai bữa sẽ quên đưa cơm cho y, y gầy đến da bọc xương, sau đó phải dựa vào chính mình đi ra ngoài kiếm ăn."

Mạc Phi Loan nói: "Nghe nói năm mười tuổi bệ hạ mất tích, bởi vì đại thọ, nên tiên đế muốn các hoàng tử chúc thọ, mọi người mới nhớ ra có một vị thất hoàng tử, khi lục tung trong cung điện tìm tiểu hoàng tử, mới phát giác ra căn bản hoàng tử không ở trong cung điện, vì thế bọn họ bắt đầu hồi tưởng lần cuối nhìn thấy tiểu hoàng tử là ở khi nào, à, cuối cùng thì bọn họ cũng xác định được tiểu hoàng tử đã mất tích hơn nửa năm."

Cảnh Ca tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nghe được không ít lời đồn, ngay sau đó nói với Thu Minh Thù: "Còn nữa còn nữa! Nghe nói thời điểm mười bốn tuổi bệ hạ hồi cung, thiếu chút nữa không ai nhận ra! Bởi vì mọi người đều quên y trông như thế nào!"

Thu Minh Thù: "......"

Hắn có chút dở khóc dở cười, những việc này xác thật là đủ để coi như trò cười, nhưng hắn nhớ lại bộ dáng của Hoàn Ý, trong lòng không biết vì sao có chút hụt hẫng.

Nếu chính mình có thời gian rảnh, tương lai có nên chiếu cố y?

Thu Minh Thù mải mê suy nghĩ, đêm đã khuya, sắc trời tối đen, sau khi chơi bài, bọn họ lần lượt đi ngủ.

Ai ngờ ngày hôm sau Thu Minh Thù còn chưa kịp tới chiếu cố Hoàn Ý, người nọ cũng đã mất tung tích.

Nguyên nhân là sau khi Diêm Vũ rời đi mang theo một nửa hộ vệ về hướng phía tây, đám người Hoàn Ý lần nữa khởi hành, bọn họ đi đến một thị trấn khác ở phía tây. Hai bên chưa có cách nào hội hợp, mà bọn họ vừa mới vào thành, liền gặp gỡ không ít đạo tặc gây sự, Hoàn Ý nhìn thấy bá tánh bị đạo tặc ức hiếp, nên đám người Thu Minh Thù không thể không ra tay hỗ trợ trấn áp đạo tặc, chỉ để lại Ninh công công cùng những hộ vệ còn lại canh giữ bên người Hoàn Ý.

Bọn họ cho rằng, đang ở giữa phố xá sầm uất, Hoàn Ý sẽ không gặp chuyện gì, bọn người Thu Minh Thù cũng có thể kịp thời quay đầu lại bảo hộ hoàng đế, nhưng chờ đến khi sự tình phát sinh, Thu Minh Thù mới nhớ tới, chính mình lại quên mất trên người Hoàn Ý có một loại năng lực —— càng ở nơi đông người, độ tồn tại của Hoàn Ý càng thấp, càng dễ bị phớt lờ.

Sau khi giải quyết xong bọn đạo tặc, mọi người mới phát giác Hoàn Ý đã mất tích.

Đừng nói tới bọn người Thu Minh Thù không biết Hoàn Ý đi nơi nào, ngay cả Ninh công công trước sau canh giữ bên người y, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì.

Thu Minh Thù vội vàng bắt lấy người đi đường bên cạnh dò hỏi, mà đám người Bùi Chân, Mạc Phi Loan cùng Cảnh Ca cũng có cảm giác hổ thẹn, bắt lấy người bên cạnh bắt đầu điều tra, muốn biết rõ ràng hoàng đế đã bị ai bắt đi.

Mà mọi người điều tra hơn nữa ngày, cũng đại khái đoán được nguyên nhân hoàng đế mất tích.

Chuyện là, thời điểm đám người Thu Minh Thù hỗ trợ trấn áp đạo tặc, Hoàn Ý bởi vì lo lắng an nguy của đám người Thu Minh Thù cùng với các bá tánh, cho nên đi ra từ bên trong kiệu riêng, mà vừa lúc này, có một chiếc xe ngựa khác từ bên này chạy qua, càng trùng hợp hơn là, đối diện chiếc xe ngựa kia, có một tiểu hài tử lạc đường đang đứng đó.

Lúc ấy Hoàn Ý không chút suy nghĩ, trực tiếp xông lên phía trước, bắt lấy tên tiểu hài tử kia ra khỏi phạm vi chạy tới của xe ngựa, an toàn mà né tránh vó ngựa giẫm đạp.

Một phen động tác như vậy, vừa lúc mang theo tiểu hài tử tới trước một sạp trái cây.

Mẫu thân của tiểu hài tử lúc này chạy lại đây, nói lời cảm tạ với Hoàn Ý rồi dắt tiểu hài tử đi, trước khi đi cho rằng Hoàn Ý chính là chủ của sạp trái cây kia, vì thế còn mua không ít trái cây từ sạp.

Tình cảnh này bị bên bán hàng rong khác nhìn thấy, bọn họ cho rằng y đoạt vía mua bán của họ, vì thế chuẩn bị gây gỗ với hắn,.

Hoàn Ý vội vàng mở miệng xin lỗi, từ từ lui về phía sau, liền đụng phải toà đại môn ở sau lưng.

Có người mở cửa lớn ra, quản gia trong nhà cho rằng Hoàn Ý chân chạy vặt, oán trách y tới quá trễ, đem một cái bao bự giao cho Hoàn Ý, nói địa điểm với y, hơn nữa không đợi Hoàn Ý mở miệng giải thích, liền trực tiếp khép cửa lại, nhốt y ở ngoài.

Hoàn Ý ôm cái bao trong ngực, còn chưa kịp gõ cửa giải thích, cũng chưa kịp chạy đi, càng chưa kịp đem những việc này báo cho đám người Ninh công công, bên cạnh y đột nhiên có một thân ảnh màu đen nhảy tới, muốn đoạt cái bao trong tay Hoàn Ý.

Hoàn Ý giãy giụa không chịu buông tay, vì thế sau khi lôi kéo, y trực tiếp bị bắt đi cùng cái bao.

Sự tình đại khái là như vậy, mà những việc này đều từ phố xá sầm uất đến tiểu hài tử cùng mẫu thân, hàng rong bán trái cây, quản gia Tô trạch cùng với người qua đường khẩu phật tâm xà mà ra.

Biết rõ sự tình như vậy, Thu Minh Thù cơ hồ đã mất đi năng lực ngôn ngữ.

Chuyện này nghe còn khoa học viễn tưởng hơn so với các loại chuyện mà hắn nghe ở thời đại tinh tế.

Mà vấn đề hiện tại là, hoàng đế bị người người nào bắt đi? Bị bắt đi nơi nào?

Mọi người hết đường xoay xở, bất quá Mạc Phi Loan cũng không quá lo lắng, thực mau nhắc nhở Thu Minh Thù: "Không cần lo lắng, chúng ta còn có Bùi Chân ở đây."

Đối với việc này Thu Minh Thù có chút chần chờ: "Bùi Chân?" Hắn nhìn về phía Bùi Chân, chẳng lẽ trận pháp cũng có thể hỗ trợ tìm người? Chuyện này là nguyên lý gì?

Bộ dáng đĩnh đạc của Bùi Chân làm Thu Minh Thù xác nhận suy đoán, Bùi Chân gật đầu với Thu Minh Thù, rồi nói: "Trận thuật từ xưa tương thông cùng với bói toán chi thuật, tuy rằng không có cách nào xác nhận chính xác hoàn toàn hành tung của đối phương, nhưng muốn lợi dụng trận pháp tìm ra dấu vết bệ hạ để lại thì không có vấn đề."

Hắn nói như vậy, duỗi tay tìm kiếm trong túi tuỳ thân của mình, tựa hồ tính toán dùng pháp thuật nào đó xác nhận tình hình hiện tại.

Tiếp theo Thu Minh Thù nhìn thấy Bùi Chân biểu tình đoan trang điềm tĩnh, lấy ra từ trong túi một cây roi da gai ngược đen bóng dính vết máu.

Thu Minh Thù: "......?"

Bùi Chân cúi đầu nhìn nhìn, trầm mặc một lát, bỏ đồ vật vô túi một lần nữa, móc ra cái mai rùa, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, lấy nhầm rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.