Ngôn Phỉ cần ổn định lại cảm xúc nên đi nấu cơm.
Mạnh Hi nhìn Ngôn Phỉ bận rộn trong bếp, hai mắt mở to: "Cậu biết nấu ăn lúc nào thế?"
Mặc dù nhà họ cũng chẳng giàu có gì nhưng mỗi gia đình chỉ sinh một đứa con, nhiều nhất là hai đứa, cha mẹ đâu nỡ bắt họ nấu ăn, mười bảy mười tám tuổi vẫn còn áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, trọng tâm của cuộc sống là học hành và gây họa, sao Ngôn Phỉ còn có kỹ năng thứ ba này nữa?
"Nấu ăn dễ vậy mà cậu cũng không biết à?" Ngôn Phỉ cố ý trêu chọc Mạnh Hi.
"Dễ?" Khóe miệng Mạnh Hi giật giật, "Chắc không phải cậu bị chập mạch đấy chứ."
Ngôn Phỉ cười, thật ra trước kia cậu cũng không biết nấu ăn, nhưng sau này cha cậu bị tai nạn giao thông nằm viện, mẹ cậu vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc cha cậu, suốt thời gian đó mọi người đều rất vất vả, bởi vậy cậu mới biết làm mấy việc này.
Sau này sống chung với Giang Thầm, hắn dự tiệc tùng liên miên, lần nào cũng uống say mèm, sau khi tỉnh rượu chẳng ăn được mấy miếng, nhưng chỉ cần là món Ngôn Phỉ nấu thì hắn sẽ ăn nhiều một chút, thế là Ngôn Phỉ hình thành thói quen về nhà nấu cơm mỗi tối.
Ngôn Phỉ nấu rất đơn giản, một món mặn hai món chay, một tô canh và một nồi cơm.
Vì không muốn con mình bị đói nên trưa nào Trần Anh cũng về nhà nấu cơm, khi thấy bữa cơm được dọn sẵn thì không khỏi kinh ngạc.
"Chà, nhìn không giống đồ ăn tiệm lắm, Mạnh Hi, cháu nấu đó hả?"
"......"
Mạnh Hi: Dì đánh giá cháu cao quá rồi đấy.
Sau khi biết Ngôn Phỉ nấu, Trần Anh tỏ vẻ khó tin: "Con trai mẹ biết nấu cơm lúc nào thế? Sao mẹ không biết nhỉ?"
Ngôn Phỉ bày bát đũa ra bàn rồi bình tĩnh đáp: "Tự học thành tài ạ."
"Con mẹ thông minh ghê, không chỉ học giỏi mà làm gì cũng giỏi hết." Trần Anh khen không tiếc lời.
"Dạ." Ngôn Phỉ thừa nhận.
Mạnh Hi: "......"
Gia đình học sinh giỏi luôn tình thương mến thương, đâu như cha mẹ y cả ngày thúc ép con mình học hành.
Bên này vui vẻ ăn cơm, còn cổng trường luyện thi bị một đám đông vây quanh.
Thanh niên cột tóc xăm hình rồng xanh trên cánh tay đang bị hai cảnh sát nhân dân tra hỏi.
"Xe đạp này của cậu thật hả?"
"Thật mà." Nam Thanh thở dài, "Chẳng biết đứa mất dạy nào khóa vào gốc cây nữa."
"Lúc nó mày mò cạy khóa xe là tôi đã nghi rồi." Ông cụ bán dưa hấu lúc nãy báo cảnh sát xen vào, "Xe này không rẻ đâu, chắc cảnh sát các anh không rành xe đạp leo núi, có loại còn đắt bằng xe hơi nữa cơ...... Con trai tôi nói vậy đấy."
"Ha." Nam Thanh vui vẻ nói, "Ê ông già, ông nói vậy ngay trước mặt cháu mà không sợ cháu trả thù à?"
"Này anh bạn." Ông cụ khinh thường liếc xéo hắn, "Ban ngày ban mặt càn khôn tươi sáng, cậu định làm gì tôi hả?"
"Loại người như tụi cháu muốn làm gì cũng không chọn ban ngày ban mặt càn khôn tươi sáng đâu, tụi cháu toàn chọn đêm hôm khuya khoắt thôi."
"Ăn nói cho cẩn thận." Cảnh sát nhân dân liếc hắn một cái, "Muốn ngồi tù mấy ngày không?"
"Không ạ." Nam Thanh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, còn bật loa lên, "Người anh em, mày tới đâu rồi, chú cảnh sát đang đòi bắt tao nè."
Trong điện thoại vọng ra một giọng nói lười biếng: "Bắt luôn đi, tạo phúc cho xã hội."
Cảnh sát nhân dân: "......"
Cảnh sát xem camera trước cổng trường luyện thi, thấy Nam Thanh dừng xe đạp rồi khóa lại, mười phút sau một thiếu niên đến cạnh ngắm nghía rồi bỏ đi, năm phút sau y đem hai sợi xích tới khóa xe đạp vào gốc cây.
"Chú nhìn đi, đây là xe đạp của cháu mà, có nói xạo chú đâu."
Giải quyết xong xuôi, Nam Thanh ngồi xổm ven đường đợi hơn hai mươi phút mới thấy cậu chủ nào đó ung dung ra khỏi cổng ga tàu điện ngầm.
Áo thun trắng, quần short đen, mũ lưỡi trai đen, đi như đại gia tản bộ, sau khi tới còn nhìn quanh một vòng: "Cảnh sát đâu?"
Nam Thanh ngậm điếu thuốc liếc hắn: "Ngài đi tàu điện ngầm đến à?"
"Chứ sao nữa?" Giang Thầm đến đứng dưới bóng cây mát mẻ.
Nam Thanh thở dài, là hắn không đáng để cậu chủ đón taxi tới.
"Ai làm?" Giang Thầm đá đá sợi xích bị cắt thành mấy đoạn dưới đất.
Nam Thanh: "Mày đoán xem."
Nghe giọng điệu Nam Thanh chắc là người quen.
Giang Thầm nheo mắt: "Ngôn Phỉ?"
Không đợi Nam Thanh trả lời, Giang Thầm đã lắc đầu trước: "Không phải cậu ta, học sinh giỏi đâu làm mấy chuyện ngu ngốc này...... Mạnh Hi à?"
Nam Thanh đứng lên gõ gõ điếu thuốc: "Hẹn đánh nhau đi, dạo này thằng ngốc xít kia láo lắm, hôm trước đi ngang quán nướng của tao còn nhe răng nhếch mép khiêu khích tao nữa."
"Mày tụt quần người ta mà không cho người ta trả thù à?" Giang Thầm lục túi Nam Thanh lấy điếu thuốc ra hút.
"Chuyện tám trăm năm trước rồi còn gì, lúc đó nó bé tí tẹo." Nam Thanh ngán ngẩm xua tay, "Chỉ giỡn thôi mà, ai ngờ đụng phải thứ dữ."
Đã hai năm trôi qua, tên ngốc xít này vẫn chăm chỉ tìm hắn gây sự, cũng như Giang Thầm chăm chỉ tìm Ngôn Phỉ gây sự......
Cũng dễ hiểu thôi, dù sao người gây sự đều là người bị tụt quần.
Giang Thầm ngáp một cái rồi xua tay: "Không có việc gì thì tao về trước đây, buồn ngủ quá."
"Còn trẻ mà ngủ hoài vậy, bệnh à." Nam Thanh dắt xe đạp đi theo hắn, "Chắc không phải mày có bầu đấy chứ?"
"Con mày hả?" Giang Thầm liếc xéo hắn.
"Không phải con tao đâu." Nam Thanh cười, "Con Ngôn Phỉ mới đúng, lần trước chính nó tụt quần mày mà."
Giang Thầm nheo mắt, nhớ đến học sinh giỏi cao ngạo lạnh lùng kia thì lại ngứa tay, rất muốn hẹn đánh nhau.
Học sinh giỏi cao ngạo lạnh lùng bị ghim giờ phút này đang ngồi máy lạnh ăn dưa hấu.
Dạo này Ngôn Phỉ hơi lười, mấy năm qua cậu sống rất mệt mỏi, từ lúc cha cậu là Ngôn Phàm Lâm bị tai nạn thì cậu vất vả cực kỳ, lúc đầu lo lắng cho bệnh tình của cha mình, về sau thiếu tiền, một mình cậu làm ba việc cùng lúc nhưng vẫn không đủ trả viện phí, sau này có Giang Thầm cứu nguy, cậu lại nghĩ cách trả nợ cho hắn.
Hơn nữa con hàng Giang Thầm này lâu lâu lại nổi điên khiến cậu mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Giờ đột nhiên trở lại độ tuổi vô ưu vô lo, cậu cảm thấy không khí hết sức trong lành.
Mạnh Hi bị mẹ xếp lịch học thêm kín mít, sáng học Toán, chiều học tiếng Anh nên không rảnh đến tìm Ngôn Phỉ.
Không có tên nhóc nhõng nhẽo này, Ngôn Phỉ ung dung tự tại.
Ngôn Phỉ ở nhà vui chơi giải trí, rèn chữ đọc sách nấu cơm, ba bốn ngày liền không ra khỏi cửa.
"Con đừng ru rú trong nhà học bài mãi thế, ra ngoài chơi đi chứ." Buổi tối ăn cơm, Trần Anh khuyên nhủ Ngôn Phỉ.
"Ngoài trời nóng lắm." Ngôn Phỉ nói.
Trần Anh: "Vậy buổi sáng con ra công viên chạy bộ đi."
Ngôn Phỉ: "Sớm quá dậy không nổi."
Ngôn Phàm Lâm xen vào: "Buổi tối đi dạo trong cư xá cũng được."
Ngôn Phỉ: "Trễ quá nguy hiểm lắm."
Ngôn Phàm Lâm: "......" Lớn đầu rồi mà còn sợ nguy hiểm à?
"Cha uống ít thôi." Ngôn Phỉ lấy đi chai rượu trong tay Ngôn Phàm Lâm.
"Làm quần quật cả ngày uống miếng rượu thì đã sao, cha cũng đâu uống nhiều, thằng nhóc mi còn muốn quản cha nữa à." Ngôn Phàm Lâm bất mãn đưa tay giành lại chai rượu.
Ngôn Phỉ thản nhiên nói: "Cha uống rượu sẽ ảnh hưởng đến việc học của con, không thi đậu trường tốt, cha sẽ hủy hoại cả đời con." Năm đó Ngôn Phàm Lâm say rượu gây tai nạn nên phải chịu mọi trách nhiệm, không chỉ đền tiền mà còn bị cụt hai chân.
Ngôn Phàm Lâm: "......"
"Đừng uống nữa, đừng uống nữa." Trần Anh vỗ mạnh bàn tay đang giành lại chai rượu của Ngôn Phàm Lâm, "Giờ chuyện quan trọng nhất là con trai mình thi đại học, nếu ông làm ảnh hưởng đến việc học của nó thì ra đường ở đi."
Ngôn Phàm Lâm: "......"
Ngôn Phỉ nói không ra ngoài là không ra ngoài, ở nhà thêm ba ngày, ngoại trừ đọc sách viết chữ thì việc cậu làm nhiều nhất là ngẩn người.
Cậu luôn tự hỏi có phải kiếp trước mình chết rồi không, vậy Giang Thầm thì sao?
Hắn còn sống không?
Lúc hắn châm lửa tự thiêu đã nghĩ gì?
Ngôn Phỉ cúi đầu, nhìn thấy trên giấy tuyên viết hai chữ to: Giang Thầm.
Ngôn Phỉ thở dài, viết thêm từ "ngu ngốc" sau tên Giang Thầm, cuối cùng vẽ hình đầu mèo trên "ngu ngốc".
Ngôn Phỉ cũng không thể ở nhà mãi, sau khi cảm thấy những ngày nhàn nhã này đã hóa giải mọi áp lực và ưu phiền suốt mấy năm qua, cậu bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống tuổi mười bảy.
Ngôn Phỉ vừa ăn kem vừa lang thang trên đường, mười năm trước hơi khác mười năm sau nhưng cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu.
Chỉ là mấy cửa tiệm ven đường lần lượt đổi chủ, bên cạnh xây thêm tòa nhà mới, có nhiều chỗ mười năm sau sẽ là đường nhựa mới toanh, còn bây giờ vẫn là chợ chim hoa cá kiểng.
Ngoài sự phát triển thần tốc của công nghệ hiện đại, lương tăng chậm rì trong khi giá nhà đất tăng vọt, những cảm xúc khác của Ngôn Phỉ cũng không quá lớn.
Ven đường có cửa hàng điện thoại đang tổ chức sự kiện, chủ yếu là Motorola và Nokia.
Ngôn Phỉ cắn cây kem dựa gốc cây nhìn một hồi, nghĩ xem làm sao kiếm được tiền.
Hiện giờ nhà cậu đang sống sung túc không gặp khó khăn gì, Ngôn Phàm Lâm lái xe chở hàng đường dài cho người ta, tuy vất vả nhưng cũng kiếm được kha khá.
Trước kia Ngôn Phỉ cảm thấy có tiền xài là tốt rồi, cha mẹ chưa bao giờ keo kiệt tiền bạc với cậu, cậu cũng chẳng theo đuổi lối sống xa hoa phù phiếm, nhưng khi không có tiền mới biết thế nào là một đồng tiền làm khó anh hùng.
Tốt nhất là kiếm tiền càng nhiều càng tốt để có thể đối phó với những biến động trong tương lai.
Buổi trưa trường luyện thi tan học, tốp năm tốp ba học sinh đi ra, một lát sau Ngôn Phỉ trông thấy Mạnh Hi chạy ào ra khỏi cổng rồi vung tay hét to: "Ông đây được giải phóng rồi."
Một học sinh hiền lành đeo kính đi sau lưng y cười nói: "Chắc cậu sắp chết ngạt rồi nhỉ."
"Chứ gì nữa, cuối cùng kỳ luyện thi chết tiệt này cũng chấm dứt, ông đây lại làm hảo hán." Mạnh Hi hoa chân múa tay, sức sống tràn đầy như chim vừa xổ lồng.
Ngôn Phỉ dựa vào gốc cây cách đó không xa nhìn người bên cạnh Mạnh Hi.
Lúc này Giang Tư Ninh mười tám tuổi, nước da trắng nõn, vì quá gầy nên nhìn hơi yếu đuối, cộng thêm cặp kính và giọng nói nhỏ nhẹ khiến người ta ít khi để ý sự tồn tại của hắn, hễ nhìn hắn thì lại liên tưởng đến câu thành ngữ: Người vật vô hại.