"Ngôn Phỉ, ba năm đã hết, cậu được tự do rồi."
Nói xong Giang Thầm bật dậy khỏi giường, miệng ngậm điếu thuốc, đứng cạnh giường mặc quần.
Ga giường lấm bẩn đêm qua nằm dưới sàn bị Giang Thầm đá văng.
Ngôn Phỉ quấn ga giường ngồi dậy, lúc xuống giường hai chân bủn rủn.
Giang Thầm liếc cậu một cái rồi ném quần ngủ cho cậu.
Ngôn Phỉ mặc quần, gắng gượng đi vào toilet rửa mặt.
Giang Thầm đứng dựa cửa, khoanh tay nhìn người mặc quần rộng kia chẳng chút e dè, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, đôi mắt Giang Thầm dần tối đi.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt kia, Ngôn Phỉ nhìn hắn trong gương, vẻ mặt hờ hững.
Ngoại hình Ngôn Phỉ rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, nước da trắng ngần, đôi môi hơi mỏng, cộng thêm vẻ lạnh lùng bẩm sinh khiến người ta cảm thấy cậu vô cùng xa cách.
Giang Thầm cắn điếu thuốc cười hỏi: "Sao, không nỡ à?"
Trên mặt Ngôn Phỉ đọng nước lấm tấm, hai tay chống trên bồn rửa mặt, nhìn Giang Thầm qua gương.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Giang Thầm đứng thẳng lên, đi tới ôm cậu từ phía sau rồi đè cậu vào bồn rửa.
"Cậu điên rồi đúng không?" Ngôn Phỉ nhíu mày nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay, cậu có thể cảm nhận rõ sự phấn khích của Giang Thầm.
Giang Thầm nhướng mày nhìn người trong gương: "Chịch lần cuối làm kỷ niệm nhé."
......
Ra khỏi toilet, Giang Thầm lại châm điếu thuốc, khói trắng lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-da-dien-tu-lau/3737411/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.