Giang Tư Ninh là anh họ của Giang Thầm, trước kia đi học dưới quê, cấp hai ở nhờ nhà Giang Thầm, có lẽ hoàn cảnh sống khác biệt khiến Giang Tư Ninh hơi nhạy cảm, chẳng có bạn bè gì.
Còn Mạnh Hi thân thiện hay cười, hoạt bát tốt bụng, gặp ai cũng nói chuyện được, Giang Tư Ninh là bạn ngồi chung bàn với y, thấy Giang Tư Ninh lủi thủi một mình nên rủ hắn chơi chung, có thể nói Mạnh Hi là bạn thân nhất của Giang Tư Ninh suốt thời đi học.
Mạnh Hi và Ngôn Phỉ lại là bạn chí cốt, vì vậy ba người luôn đi chung với nhau hồi cấp ba, trong mắt người ngoài họ là bạn thân, nhưng thật ra tính Ngôn Phỉ khá lạnh lùng, ngoại trừ Mạnh Hi quen biết từ lúc mặc tã thì cậu chẳng thân thiết với ai, ba người có thể chơi chung với nhau là nhờ Mạnh Hi ở giữa làm keo cường lực.
Còn ân oán giữa Giang Tư Ninh và Giang Thầm thì Ngôn Phỉ không rõ lắm.
Giang Thầm rất nổi tiếng trong trường, vì cha hắn là Giang Thiên Mậu, doanh nhân bất động sản lớn nhất Vân Thành, vì thành tích học tập của hắn bết bát vô cùng, bị mọi giáo viên trong trường cạch mặt, vì hắn chơi bời lêu lổng ở "phố đèn đỏ" ngoài trường, toàn kết bạn với đại ca giang hồ xăm trổ đầy mình, còn vì hắn có một gương mặt đẹp hơn cả minh tinh.
Lúc đó Giang Thầm không thèm kết bạn trong trường, đi trễ về sớm cúp cua, ngoài mấy người đi theo hắn thì hầu như không ai thấy được mặt hắn.
Ngôn Phỉ chỉ thỉnh thoảng nghe Giang Tư Ninh và Mạnh Hi tán gẫu mới biết quan hệ giữa Giang Thầm và cha hắn không tốt, trong nhà còn có mẹ kế, mẹ kế lại sinh con trai, kiểu gia đình này nghe là biết mâu thuẫn chồng chất, lục đục suốt ngày.
Lúc thi đại học Ngôn Phỉ là thủ khoa của tỉnh nên đậu vào trường danh giá nhất nước, còn Giang Thầm học kém, không đậu đại học lớn mà vào trường địa phương.
Suốt bốn năm đại học hai người rất ít khi gặp nhau, chỉ có dịp hè thi thoảng chạm mặt trên đường, lúc đó ai cũng qua thời kỳ xốc nổi nên không hẹn đánh nhau nữa, gặp mặt còn có thể gật đầu chào rồi tán gẫu vài câu.
Sau khi Ngôn Phỉ tốt nghiệp đi làm năm thứ hai, lúc về quê ăn Tết nghe Ngôn Phàm Lâm nói Giang Thiên Mậu đã đi tù vì tội hối lộ.
Những năm đó cả nước kiên quyết triệt tiêu nạn hối lộ đút lót, khỏi cần nghĩ cũng biết một doanh nhân bất động sản phạm tội hối lộ sẽ kéo theo bao nhiêu người xuống nước.
Có lẽ Giang Thiên Mậu bị sốc nặng hoặc hoảng loạn nên chưa đầy nửa năm sau đã qua đời trong tù.
Sau đó Ngôn Phàm Lâm gặp tai nạn bị liệt nửa người, trong nhà thiếu trước hụt sau, vì là xe tư nhân không có công ty gánh thay nên tiền bán nhà và tiền tiết kiệm đều đổ hết vào đó.
Nghe tin này, Giang Tư Ninh đến thăm Ngôn Phàm Lâm, còn ngỏ ý cho Ngôn Phỉ vay tiền.
Ngôn Phỉ từ chối.
Chi phí chữa trị không hề nhỏ, nếu vay sẽ khó lòng trả nợ trong thời gian ngắn, ít nhất cũng phải mấy năm, Ngôn Phỉ cảm thấy mình không trả nổi ân tình này.
Lúc đó Ngôn Phỉ vẫn còn đường lui, năm cuối đại học cậu đi thực tập, cha mẹ dốc hết tiền tích cóp mua cho cậu một căn hộ nhỏ, tiền đã trả hết, lúc mua không đắt lắm nhưng mấy năm nay giá nhà đất tăng vù vù nên lời gấp đôi.
Bán đi có thể giải quyết khó khăn trước mắt, nhưng nhà lớn đã bán, nếu bán luôn căn hộ nhỏ này thì ba người sẽ không còn chỗ ở, chỉ có thể thuê phòng.
Hai ông bà luôn cho rằng không có nhà cuộc sống sẽ rất bấp bênh.
Sau hôm Giang Tư Ninh đến, Giang Thầm cũng tới, hắn không nói gì mà trực tiếp đóng phí phẫu thuật.
Giữa mắc nợ ân tình Giang Thầm và bán nhà trả tiền cho hắn, Ngôn Phỉ chọn vế trước.
"Tiền nợ cậu tôi sẽ trả."
"Chỉ trả tiền thôi à?" Giang Thầm dựa vào cửa sổ, miệng ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ nhìn Ngôn Phỉ.
"Chứ cậu muốn sao?"
"Ở với tôi ba năm đi." Ngôn Phỉ nhớ rõ khi nói câu này Giang Thầm còn đá lông nheo với cậu, nhìn như một tên du thủ du thực chính hiệu.
Lúc đó Ngôn Phỉ chỉ do dự mấy giây rồi gật đầu đồng ý.
Cậu còn nhớ lúc đó Giang Thầm kinh ngạc đến nỗi điếu thuốc ngậm trong miệng rơi xuống đất.
Ngôn Phỉ nhặt điếu thuốc lên nhét vào miệng hắn, nhân tiện khép lại cái miệng há hốc giùm hắn.
Đến giờ Ngôn Phỉ vẫn không biết có phải lúc đó Giang Thầm nói đùa hay không, cũng không hiểu tại sao mình đồng ý, tóm lại là cứ thế sống chung với nhau ba năm.
Ba năm này không chỉ có cậu và Giang Thầm mà còn có em trai Giang Quả của hắn.
Thời gian đó Giang Thầm làm ăn rất lớn, nhưng tâm trí hắn không đặt vào việc kinh doanh mà chỉ nghĩ cách gây phiền phức cho Giang Tư Ninh, dù giết địch một ngàn mình mất tám trăm cũng phải làm Giang Tư Ninh khốn đốn.
Mới đầu Ngôn Phỉ cứ tưởng đây là tính cách của Giang Thầm, dù sao hắn cũng chưa bao giờ xử sự theo lẽ thường, con nhà giàu mà, Giang Tư Ninh ở chung nhà với hắn lâu như vậy, thấy chướng mắt cũng là bình thường, thế nên bây giờ mới tìm hắn gây sự khắp nơi, điều này rất phù hợp với tính điên của Giang Thầm.
Nhưng về sau Ngôn Phỉ nghe Giang Quả nói cha mình đi tù có liên quan đến Giang Tư Ninh, mẹ Giang Quả còn bị xe tông chết trên đường đi tìm Giang Tư Ninh.
Giang Thầm chẳng bao giờ nói mấy chuyện này với Ngôn Phỉ, Giang Quả còn nhỏ nên không biết nhiều, vì vậy Ngôn Phỉ cũng chẳng hỏi được gì.
Nguyên nhân thực sự khiến Giang Thầm phát điên chính là cái chết của Giang Quả.
Buổi sáng thiếu niên thanh tú còn đeo ba lô nói: "Anh Tiểu Ngôn, tối nay em muốn ăn bánh trứng."
Buổi tối Ngôn Phỉ làm xong bánh trứng chờ người tan học, nhưng lại chờ được tin thiếu niên chết đuối.
Suốt thời gian đó Giang Thầm rất bê tha, thường xuyên uống rượu say mèm, mỗi lần say lại đỏ mắt nói tất cả đều do Giang Tư Ninh gây ra.
"Ngôn Tử?" Tiếng gọi của Mạnh Hi truyền tới, Ngôn Phỉ hoàn hồn đứng thẳng dậy rồi đi tới chỗ y.
Giang Tư Ninh hỏi Ngôn Phỉ: "Tớ nghe Mạnh Hi nói dạo này cậu không bước chân ra khỏi cửa, có chỗ nào khó chịu à?"
"Không phải." Ngôn Phỉ lắc đầu, "Tại trời nóng quá nên không muốn ra ngoài thôi."
"Hầy." Mạnh Hi thở dài, "Người so với người làm người tức chết, nhìn học sinh giỏi người ta kìa, khỏi cần đi học thêm, đâu giống tụi mình, mệt gần chết mà chẳng biết có ích lợi gì không."
Mạnh Hi đến cạnh xe đạp định mở khóa, sau đó hét ầm lên: "Má nó, thằng nào khóa xe tớ vậy?"
Ngôn Phỉ: "......"
Mạnh Hi đi quanh xe một vòng, sau đó thở phì phò nói: "Chắc thằng Giang Thầm kia trả thù tớ đây mà."
"Không phải nó đâu." Giang Tư Ninh lắc đầu.
"Sao cậu biết?" Ngôn Phỉ nhìn hắn.
Giang Tư Ninh cười: "Nếu là nó thì đã đâm thủng lốp rồi, không chỉ khóa thôi đâu."
Ngôn Phỉ khẽ nhíu mày: "Cậu hiểu rõ cậu ấy quá nhỉ."
Giang Tư Ninh im lặng giây lát rồi đẩy kính lên: "Thật ra tính nó cũng trẻ con lắm."
Ngôn Phỉ cụp mắt, ẩn ý của câu này chính là Giang Thầm có thù tất báo.
Đúng vậy, Giang Thầm thuộc kiểu người ăn miếng trả miếng.
"Ờ ha, cậu ở nhà nó bao năm nay, đương nhiên phải hiểu rõ tính nó rồi." Hai mắt Mạnh Hi sáng lên, "Mai mốt cậu làm quân sư cho tớ nha? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà."
Giang Tư Ninh có vẻ ngại ngùng nên không nói gì.
"Mạnh Hi." Ngôn Phỉ ngắt lời y, "Bên kia có tiệm cơ khí kìa, sang mượn cái kìm bẻ khóa đi."
Mạnh Hi cố gỡ mấy lần vẫn không được nên đành nghe lời Ngôn Phỉ đi mượn kìm, miệng còn lẩm bẩm: "Nếu không phải Giang Thầm thì nhất định là thằng chó Nam Thanh kia rồi."
Khi Mạnh Hi cầm một cái kìm to trở lại thì mấy cảnh sát nhân dân ập tới.
Ba người kể cả Ngôn Phỉ đều sửng sốt.
"Sao lại khóa xe đạp vào cây hả?" Một người trong đám là cảnh sát nhân dân mấy ngày trước đã từng tới đây.
Nghe xong Ngôn Phỉ lập tức đoán được phần nào.
Mạnh Hi vẫn đang ngơ ngác: "Chú cảnh sát, đây là xe cháu mà."
Cảnh sát kia nhìn kỹ Mạnh Hi: "Ái chà, cậu bạn nhỏ, mấy ngày trước cậu khóa xe đạp của người ta vào gốc cây đúng không?"
Mạnh Hi: "...... Sao chú biết?"
"Hừ." Bên cạnh có tiếng cười khẩy, một anh chàng cột tóc đi tới nói, "Chú cảnh sát, chính nó khóa xe cháu vào gốc cây đấy ạ, hôm nay cháu bắt nó giùm các chú có phải là vì dân trừ hại không? Đồn công an có trao cờ thưởng cho cháu không?"
"Cậu báo cảnh sát à?" Cảnh sát nhân dân hỏi.
"Đúng vậy." Nam Thanh cười nói, "Vì dân trừ hại là nghĩa vụ của mọi công dân mà."
Mạnh Hi đang định nhào tới đánh nhau với hắn thì bị cảnh sát nhân dân túm gáy áo kéo lại.
Cả đám bị dẫn về đồn, trong lúc Mạnh Hi và Nam Thanh bị cảnh sát nhân dân giáo dục thì Ngôn Phỉ và Giang Tư Ninh ngồi chờ trên băng ghế ngoài đại sảnh.
Ngôn Phỉ thở dài, kiếp trước Mạnh Hi khóa xe đạp của Giang Thầm, mấy ngày sau cậu và Mạnh Hi đi ăn thì gặp Nam Thanh, hai bên hẹn đánh nhau một trận, đánh xong thì thôi, chuyện này cho qua.
Nhưng lần này Ngôn Phỉ ru rú trong nhà không ra ngoài nên không gặp Nam Thanh hẹn đánh nhau, thế là Nam Thanh khóa xe đạp của Mạnh Hi rồi tiện thể báo cảnh sát.
Dù gì Nam Thanh cũng lớn hơn đám học sinh cấp ba này ba tuổi, thế mà vẫn làm chuyện trẻ trâu như vậy.
Quả nhiên đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên.
"Mạnh Hi không sao đấy chứ?" Giang Tư Ninh hơi lo lắng.
"Không sao đâu, cũng nên dạy dỗ một chút." Ngôn Phỉ thản nhiên nói, "Chỉ mất công cảnh sát thôi."
Giang Tư Ninh cười, hắn đã quen với lối ăn nói phũ phàng của Ngôn Phỉ, cậu đẹp nhưng rất khó gần, trên người toát ra khí chất xa cách ngàn dặm.
Nếu không có Mạnh Hi thì với tính cách của Giang Tư Ninh tuyệt đối sẽ không bao giờ bén mảng đến gần Ngôn Phỉ, hơn nữa người này còn rất độc miệng, đôi khi lời nói ra có thể làm người khác tức chết.
"Cậu và Giang Thầm có quan hệ thế nào vậy?" Ngôn Phỉ chợt hỏi.
"Hả?" Giang Tư Ninh sửng sốt.
"Không có gì, không tiện nói thì thôi." Ngôn Phỉ thản nhiên nói, "Tại tớ thấy tụi mình quen biết lâu rồi mà hình như vẫn chưa hiểu nhau lắm."
"Tiện chứ." Giang Tư Ninh lắc đầu, hắn chỉ không ngờ Ngôn Phỉ tò mò về chuyện của mình thôi.
Bọn họ quen nhau từ lớp mười một, vì có Mạnh Hi nên cũng xem như ở chung được hai năm, Ngôn Phỉ không bao giờ quan tâm đến chuyện người khác, đột nhiên nghe cậu hỏi chuyện riêng của mình khiến hắn hết sức bất ngờ.
"Cha Giang Thầm và cha tớ là anh em ruột." Giang Tư Ninh giải thích, "Cha tớ qua đời khi tớ học cấp một, lúc đó tớ đang học ở thị trấn dưới quê, chú Hai nói học ở thành phố tốt hơn nên bảo tớ chuyển trường lên đây, từ đó tớ ở nhà chú Hai luôn."
"À." Ngôn Phỉ gật đầu rồi duỗi thẳng chân, "Ở chung với Giang Thầm chắc khổ lắm nhỉ?"
Giang Tư Ninh trầm mặc một giây, sau đó lắc đầu cười: "Cũng chẳng có gì, cậu chủ mà, hơi nóng tính chút thôi, tránh đi đừng chọc nó là được rồi."
Ngôn Phỉ quay sang nhìn hắn, mặc dù bây giờ Ngôn Phỉ chỉ mới mười bảy tuổi, nhỏ hơn Giang Tư Ninh một tuổi nhưng tâm hồn lại là hai mươi tám tuổi, nhìn một cậu nhóc mười tám tuổi bằng ánh mắt của người từng gặp vô số ngưu quỷ xà thần ngoài xã hội, Giang Tư Ninh cũng chỉ điềm đạm chững chạc hơn các bạn cùng trang lứa đôi chút chứ chẳng có gì nổi trội.
Kiếp trước Ngôn Phỉ không quan tâm Giang Tư Ninh nên không rõ hắn sống ở nhà họ Giang thế nào, hơn nữa Giang Thầm rất để bụng chuyện cậu qua lại với Giang Tư Ninh, vì vậy mấy năm đó chỉ có Mạnh Hi làm bạn với Giang Tư Ninh, còn cậu không hề gặp hắn, dù sao mỗi lần Giang Thầm nổi điên cũng làm người ta hết sức đau đầu.
Giờ ngẫm lại một thiếu niên ăn nhờ ở đậu trong gia đình như nhà họ Giang chắc sẽ rất nhạy cảm tự ti.
"Thật ra tớ nể cậu lắm đấy." Giang Tư Ninh nói.
"Hả?" Ngôn Phỉ dời mắt đi.
"Cậu dám tụt quần Giang Thầm luôn mà." Có lẽ hôm nay Ngôn Phỉ khá thân thiện nên Giang Tư Ninh nói đùa.
"Cũng tạm thôi." Ngôn Phỉ hời hợt nói, "Nếu cậu muốn tụt quần cậu ấy thì tớ sẽ giữ chặt cậu ấy cho cậu tụt."
Giang Tư Ninh: ......
Cảm ơn nha, hắn không có đam mê này đâu.