Người đàn ông ngồi trong xe, đã nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười phong hoa trác tuyệt.
So sánh với sự lo lắng của Cố Chiêu Nghi, anh ta nhìn trông có tâm trạng rất tốt.
Anh ta nghịch chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón cái của mình, tuy đang cười, trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo; “Tôi không phải đã nói trước với cậu, con người này của tôi... rất ghi thù sao?”
Cố Chiêu Nghi quả thật nhớ, Lập Hàng từng nói như vậy với cô. ngôn tình hay
Cô từng nghĩ, có lẽ người đàn ông này sẽ tới trả thù cô, nhưng cô không ngờ sẽ nhanh như vậy, càng không ngờ người này sẽ khiến ba của cô gánh chịu tất cả.
“Không lo được chuyện bao đồng, sau này tốt nhất đừng xía vào. Chuyện lần này, tôi chỉ là cho cậu một bài học, cũng coi như là nhắc nhở cậu, đừng làm chuyện không biết tự lượng sức mình.” Lập Hàng khinh thường cười lạnh một tiếng: “Hủy hoại nhân vật nhỏ như các cậu, đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay.”
“Chuyện anh có thể làm, cũng chỉ có mấy chuyện không đáng mặt con người như này thôi nhỉ?” Cố Chiêu Nghi tức giận nhìn anh ta, nhưng không có giận dữ thoát tháo.
Nguyễn Bích Phượng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cũng coi như nghe hiểu được một ít.
Theo bà ta nghe được, chính là Cố Chiêu Nghi ở bên ngoài chọc giận nhân vật lớn, bây giờ do Cố Hải đến giúp cô gánh hậu quả.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Nguyễn Bích Phượng nhìn Cố Chiêu Nghi, lại nhiều thêm vài phần cay độc.
“Cho dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-gia-trai-lay-duoc-phu-hao/1732580/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.