Đêm đó Tống Bình An ngủ rất ngon, ngược lại với nàng, Lục Mẫn bị một thân thể nho nhỏ ôm chặt khiến chàng không ngủ được. Cũng không dám cựa quậy, sợ sẽ đánh thức tới nàng. Sống trong cung từ nhỏ, những tranh đấu hèn mọn trong hậu cung chàng đều thấy hết, từ đó Lục Mẫn cảm thấy, trên thế gian này đàn bà là đáng sợ nhất. Còn thứ vũ khí đáng sợ
nhất là nước mắt đàn bà. Lục Mẫn là kẻ thức thời, nên thay vì để Tống Bình An tiếp tục rơi lệ, chàng chịu thiệt một chút. Đêm qua có kẻ mang khuôn mặt lem nhem không biết liêm sỉ mà rúc vào lòng chàng, đẩy mãi cũng không ra.
“ Lục Mẫn cho ta ôm một chút thôi...”
“ Lục Mẫn ta buồn quá...”
“ Lục Mẫn chàng không biết ôm lại ta sao, chàng phối hợp chút đi...”
Cuối cùng khi thức dậy lại thấy vị “ đại gia” nằm gọn trong vòng tay mình, Lục Mẫn có chút bực bội, cánh tay vốn đã tê rần không thể cử động. Tống Bình An lúc này đã tỉnh, cũng biết có người dùng ánh mắt muốn giết người nhìn nàng. Nhưng vẫn cố tình nằm bất động, mấy khi mới chiếm được tiện nghi của cái người sắt đá này, nàng buông ra há phải kẻ ngốc sao.
“ Dậy đi, ta biết cô tỉnh rồi.”
Đỉmh đầu truyền đến giọng nói, hình như có chút bực bội. Mới sáng sớm chàng bực bội cái gì chứ, Tống Bình An chau lại đôi mày thanh tú, tiếp tục mặt dày ôm chàng chặt hơn . Lục Mẫn lạnh nhạt dùng cánh tay mới lấy lại được một ít cảm giác đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua/34576/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.