Trong ngự thư phòng,người ngồi ở thượng vị biểu tình nghiêm túc nhìn nam tử đang đứng trước mặt,hồi lâu không nói.
“Tuy rằng trẫm để ngươi đưa bích lạc cầm cho An Bình,nhưng không có nghĩa là trẫm tán thành ngươi.”
“Thần hiểu.”
“nàng ấy cũng biết bích lạc cầm đại biểu cho cái gì?”
“Chỉ coi thành một cây đàn giá trị hơn bình thường mà thôi,chỉ cần nàng ấy thích là được.”
Nói xong thì không khí trầm xuống.
“Ngươi ...nói cũng đúng,chỉ là một cây đàn khá tốt mà thôi...”thở hắt ra một hơi,giọng nói trở nên dửng dưng:”Hôm nay có mấy người ngỏ ý muốn trẫm gả An Bình, bọn họ đều tốt hơn ngươi gấp vạn lần. Nếu không phải vì....Thôi vậy...Trẫm hỏi ngươi,ngươi có thể cho An Bình cái gì?”
“Trời đất chứng giám,giang sơn không đổi,nguyện một đời một kiếp một đôi”
.....
Bữa tiệc hôm qua kết thúc bằng việc từ chối lời cầu hôn của các sứ thần, kết quả này khiến mọi người hoàn toàn bất ngờ.
Hắn thực sự muốn gả cô ra ngoài,nhưng lại không muốn cô ủy khuất, không muốn làm trái ý cô. Mấy năm nay hắn chọn đi chọn lại nhưng không có ai lọt vào mắt, nếu có người vừa mắt hắn thì nàng lại không vừa ý. Mấy người tối qua chính hắn còn thấy không ổn thì làm sao có thể vừa mắt nàng?
Hôm nay thời tiết ấm áp, Nhiễm Tự rủ Thu Ức cùng nhau đánh cờ ở trong viện, một nước cờ bên phải, một nước cờ bên trái, tuy chỉ là giải trí nhưng cô đã thật sự sa vào nó. Thu Ức và nhưng người khác không rành chơi cờ, chỉ có thể ở một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vi-than-co-benh/1103541/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.