Vì cái gì! Vì cái gì ngay cả được ban thưởng cũng là nhờ Nhiễm Tự! Nếu không phải do nàng ta đàn khúc như vậy, nàng cũng không biến thành như vậy. Tử Xa Nhu Nhi nắm chặt hai tay dưới ống tay áo, cúi đầu che đi khuôn mặt oán giận, bất bình.
“Về phần An Bình....” Tử Xa Hằng Quyền cân nhắc hồi lâu, tựa hồ phải mất rất nhiều thời gian nghĩ xem nên thưởng cái gì.
Đúng vậy, với nàng phụ hoàng không cần suy nghĩ nhiều chỉ cần tùy tiện ban thưởng trân châu phỉ thúy. Nhưng ban thưởng cho Nhiễm Tự lại lo lắng, sợ ban thưởng đồ không tốt ủy khuất nàng ta. Trên mặt Tử Xa Nhu Nhi treo ý cười dịu dàng nhưng trong lòng đã sớm bị ngọn lửa ghen tị đốt không còn một mảnh.
“Bệ hạ chẳng lẽ đã quên trước đó vài ngày Qúy Thế Tử vừa mới dâng lên ngài một cây đàn Bích Lạc.”
Tử Xa Hằng Quyền gật đầu: “Hoàng Hậu không nhắc tới trẫm thật sự đã quên. Mấy ngày trước Qúy Thế Tử dâng cho trẫm một cây đàn tốt, hôm nay trẫm đem nó ban thưởng cho An Bình Công Chúa, Thế Tử không ngại chứ?”
Qúy Khuynh Mặc nghe vậy đứng lên hành lễ rồi cười nói: “Tài đánh đàn của Công Chúa thiên hạ không có người thứ hai, đàn này đương nhiên phải tặng cho người.”
Đàn Bích Lạc, đàn Sấm, đàn Phượng Minh cả ba đều là tam đại danh cầm lưu truyền thế gian, trong đó đàn Bích Lạc là quý giá nhất. Cho tới nay đều nói “Cầm lâm chí tôn, lôi uy bảo cầm,
Hào lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng,
Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vi-than-co-benh/1103540/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.