"Buông ta ra. Nếu ngươi nhất định phải tranh giành với ca ca ngươi, thứ ngươi có được cũng chỉ là t.h.i t.h.ể của ta."
Nước mắt hắn rơi xuống không ngừng, nhỏ xuống chiếc áo cà sa, thấm vào lớp vải.
"Công chúa Trường Ương đã từng yêu ta… giờ không còn nữa sao?"
"Hãy trả lại nàng ấy cho ta. Ta biết ta sai rồi, ta hối hận rồi… Những nữ nhân khác, ta vốn không thích ai cả. Trong mắt ta, bọn họ đều giống nhau, chỉ có Trường Ương là đặc biệt. Nhưng ta lại không biết trân trọng, đã đẩy nàng ấy đi mất…"
"Ngày thành thân của ta, ngươi dám công khai cướp thê tử của ta. Đáng lẽ ta đã g.i.ế.c ngươi cả trăm lần!"
Đầu mũi kiếm khẽ nhấn, trên cổ Phong Dật xuất hiện một vết cắt, m.á.u chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo cà sa.
Phong Dật với đôi mắt đỏ hoe, cười khổ như một ác quỷ đang giãy giụa trong địa ngục, đầy đau đớn, cuối cùng buông tay.
Hắn trao trả ta lại cho Phong Triệt, giọng nghẹn ngào:
"Ca ca, hãy giữ nàng thật chặt, đối tốt với nàng một chút."
Phong Dật cười, nụ cười đầy điên loạn thất thần:
"Ta không chắc một ngày nào đó sẽ không làm gì nàng."
"Nếu ngươi làm tổn thương nàng, ta nhất định không do dự mà cướp nàng đi."
Phong Triệt dìu ta bước lên kiệu hoa, sau khi buông rèm xuống, hắn bình tĩnh, nhưng đầy kiên quyết, nói:
"Sẽ không có ngày đó đâu."
"Ngày mà ta làm tổn thương nàng, phụ lòng nàng, không cần ngươi ra tay, chính ta sẽ tự kết liễu mình trước!"
Phong Dật vì dám có ý định cướp hôn, bị áp dụng gia pháp nghiêm khắc của Phong phủ.
Chiếc roi mây to bằng cổ tay quất xuống từng nhát, lưng hắn dần dần đẫm máu, đến mức kiệt sức mà ngã xuống đất.
Dù vậy, hắn vẫn không rên một tiếng, ánh mắt nhuốm đầy m.á.u đỏ, cố chấp nhìn về phía phòng tân hôn của ta.
Nghe cung nữ kể lại, Phong Nhị công tử bị đánh đến mức hấp hối, chỉ còn nửa cái mạng, sau đó bị giam trong từ đường, bắt tĩnh tâm hối lỗi.
Hắn không nói lấy một lời nhận sai, cố chấp đến mức xem tính mạng còn nhẹ hơn sự bướng bỉnh của mình.
Nửa tháng sau khi ta gả vào Phong gia, mẹ chồng lau nước mắt, bước vào phủ công chúa cầu xin ta:
"Công chúa, xin con hãy đi thăm A Dật một lần! Là ta và phụ thân nó quản giáo không nghiêm, khiến nó làm tổn thương lòng tự trọng và danh dự của con.”
"Hiện giờ nó đang sốt cao, không ăn không uống, hoàn toàn không còn ý muốn sống…"
Ta sai người mang ghế đến cho bà ngồi, bình thản đáp:
"Mẫu thân đã cầu sai người rồi. Con là tẩu tẩu hắn trên danh nghĩa, đáng lẽ phải tránh hiềm nghi mới phải. Phong Nhị công tử không ăn không uống, con đâu phải thần y mà cứu được?"
Phu nhân Phong gia quỳ xuống, kéo vạt áo ta:
"Ta chỉ có hai đứa con trai, hiểu con không ai bằng mẹ. Ta biết A Dật cố chấp, thậm chí chẳng màng mạng sống, tất cả là vì công chúa. Ta chỉ cầu xin công chúa lần này thôi!"
Cung nhân trong phòng vội vã đỡ bà dậy.
Ta day trán, cảm thấy phiền muộn. Dù sao bà cũng là mẹ chồng ta, mẹ ruột của Phong Triệt, đã cầu khẩn đến mức này, ta không thể không đồng ý.
"Con sẽ đi thăm hắn, nhưng chỉ một lần này thôi!"
Khi trời tối, Phong Triệt bận quân vụ vẫn chưa về, ta ngồi xe ngựa đến Phong phủ.
Từ đường Phong gia âm u, trong bóng tối ta chỉ có thể mò mẫm đi tới, vì đôi mắt không nhìn rõ qua lớp lụa trắng che mắt.
Trước khi ta vấp phải ghế, một đôi tay nóng hổi đã đỡ lấy ta, giữ chặt, không chịu buông.
Giọng hắn khàn khàn đến đáng sợ:
"Công chúa, cẩn thận."
Ta như bị bỏng, lớn tiếng quát:
"Buông ra! Ta là đại tẩu của ngươi!"
Đôi tay ấy chậm rãi, không cam lòng mà buông xuống.
Qua lớp lụa trắng, ta không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch như ngọc, môi khô nứt rỉ máu.
Ta ném túi thuốc hạ sốt xuống trước mặt hắn:
"Tiểu thúc, xin tự trọng một chút. Nhìn ngươi còn đứng nói chuyện được, có vẻ bệnh cũng không nghiêm trọng như lời mẫu thân ngươi nói. Thuốc ở đây, tự lo lấy!"
Cố ý nhấn mạnh thân phận, ta quay người, định rời đi.
Hắn khẽ l.i.ế.m môi, vừa cười vừa đau:
"Trước đây nàng gọi ta là A Dật, ta căm ghét đến tận xương tủy, ghét nàng gọi thân mật như vậy. Bây giờ nàng gọi ta là tiểu thúc."
"Công chúa, đây là báo ứng của ta sao?"
Dù đã trở về Phong gia, hoàn tục, hắn vẫn mặc áo cà sa trắng như tuyết, tựa như chưa thể từ bỏ cuộc sống tu hành.
Trong từ đường lạnh lẽo và tối tăm, ánh mắt hắn nhìn ta tựa than lửa âm ỉ, dường như tàn lụi nhưng bên trong vẫn nóng rực.
"Phong Dật, ngươi muốn sống hay chết, từ giờ đều không liên quan đến ta nữa. Đây là lần cuối cùng ta đến đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]