🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phong Triệt siết nhẹ tay mình, rồi quỳ cả hai gối xuống:

"Hiện tại, công chúa đã bình an vô sự, công chúa có bằng lòng gả cho ta không?"

"Thực ra, ta đã nhớ đến công chúa suốt một năm nay. Ở ngoài biên ải dẫn binh, mỗi khi rảnh rỗi, hình ảnh của công chúa luôn hiện lên trong đầu ta…"

"Nhưng ta sợ nàng chỉ cảm kích vì ân cứu mạng, nên ta không dám liều lĩnh quay về kinh thành, nhắc lại chuyện dưới vực sâu. Ta không muốn nàng nghĩ rằng, ta lấy ân nghĩa ra để cầu hôn."

"Về sau, nghe tin công chúa thích đệ đệ ta, Phong Dật lớn lên ở kinh thành, văn nhã, tuấn tú, lại đọc nhiều thi thư, ta càng không dám…" Hắn hít một hơi sâu, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

"Cho đến khi biết người công chúa tìm kiếm là ta, đêm ấy ta không ngủ, không dám tin đó là sự thật."

Trong khoảnh khắc đợt pháo hoa cuối cùng nở rộ, ánh sáng bao trùm đất trời, chứng kiến lời thề của hắn.

"Ta, Phong Triệt, sẽ yêu thương và trân trọng Trường Ương cả đời, yêu nàng hơn tất cả, kể cả tính mạng của ta."

"Vậy nên, công chúa, những lời nàng nói ngày ấy, còn giữ lời không?"

Hắn buông thõng hai tay, như muốn ôm ta nhưng lại kiềm chế.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn phản chiếu bóng hình ta, từng nét dịu dàng, từng tia chân thành.



Ngày ta thành thân cũng chính là ngày kết thúc một năm tu hành của Phong Dật tại chùa.

Thiệp mời tham dự lễ cưới của ta và Phong Triệt, đương nhiên cũng gửi cho hắn một bản.

Nhưng từ trong chùa, Phong Dật không hồi âm, cũng không trở lại kinh thành.

Ta cũng chẳng để tâm.

Có lẽ, một Phong Nhị công tử từng phóng túng giờ đây thực sự quy y cửa Phật, cũng là một kết cục không tồi.

Ngày ta thành hôn, Phong Triệt bước vào phủ công chúa để đón ta lên kiệu hoa.

Ta ngồi trước gương đồng, đầu đội khăn trùm đỏ, thì bất ngờ bị một vòng tay từ phía sau siết chặt.

Cái ôm rất mạnh, như thể muốn ta hòa tan vào xương cốt của người ấy.



Cảm giác có điều gì đó không ổn, ta cất giọng hỏi:

"Triệt ca ca, huynh làm sao vậy?"

"Không phải đã nói sẽ chờ ở ngoài phủ sao?"

Không nhìn thấy, ta chỉ cảm nhận được ánh mắt như đóng đinh vào mình, không rời một giây.

Giọng nói khẽ vang lên sau lưng, như đang cố gắng kiềm chế nỗi đau:

"Xin lỗi, ta thực sự không muốn chờ."

"Mỗi hơi thở, mỗi khoảnh khắc, ta cũng không muốn rời xa công chúa."

Bất ngờ, người ấy cúi xuống, bế thốc ta lên:

"Ta sẽ đưa nàng lên kiệu hoa."

Khi hắn bế ta đi đến cổng phủ, một hàng mười hộ vệ của Phong gia đã chắn trước mặt.

Một giọng nói trầm ổn, mang theo sự phẫn nộ bị kìm nén cất lên:

"Đệ đệ, nên biết điểm dừng rồi đấy!"

"Công chúa là tẩu tẩu của ngươi, hãy thả nàng xuống!"

Chỉ đến lúc ấy, ta mới nhận ra, người đang bế ta không phải Phong Triệt, mà là Phong Dật vừa từ chùa trở về.

"Ngươi phát điên gì vậy?"

"Hôm nay là ngày đại hôn của ta và ca ca ngươi, Phong Dật, ngươi đã tham thiền niệm Phật suốt một năm, vẫn chưa tĩnh tâm được sao?"

Giọng ta lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

Ta từng nghĩ, một năm là đủ để hắn từ bỏ, quên đi tất cả.

Với bản tính phong lưu của Phong Dật, làm sao có chuyện hắn lại cố chấp với ta hết lần này đến lần khác?

"Buông ta ra!"



Ta vùng vẫy, nhưng đổi lại là cái ôm càng siết chặt hơn.

Chiếc khăn trùm đầu rơi xuống, ta nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp của hắn.

Khuôn mặt ấy vẫn tuấn tú, nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu kia, lại ánh lên sự cuồng loạn và vẻ dữ tợn ma quái.

Dù hắn giống ca ca hắn như đúc, nhưng Phong Dật và Phong Triệt lại hoàn toàn khác biệt.

"Trường Ương, nàng đã hứa gì với ta!" Hắn cúi đầu cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến thấu xương.

"Ta chẳng hứa gì với ngươi cả!"

Ánh mắt hắn tràn ngập oán hận, nhưng cũng đầy vẻ đau thương, yếu đuối:

"Nàng đã nói thích nam nhân biết giữ mình!"

"Ta đã xuất gia, suốt một năm qua, Trường Ương, ta không để bất kỳ nữ nhân nào đến gần!"

"Những gì nàng không thích, ta đều thay đổi!"

Mùi trầm hương trên áo cà sa của hắn cũng không thể che giấu sự điên cuồng trong ánh mắt.

"Đừng lấy ca ca ta, công chúa, xin hãy thương xót ta!"

Hắn nhìn ta, nước mắt lăn dài, giọng nói đầy nghẹn ngào:

"Mỗi ngày, ta đều quỳ trước tượng Phật, tụng kinh, đốt nhang, không phải để cầu giác ngộ, mà là để cầu xin nàng trở về bên ta, cầu xin nàng yêu ta!"

"Nếu thật sự có thần Phật trên đời, với sự thành tâm này, lẽ nào họ không đem nàng trả lại cho ta?"

Ta gạt tay hắn ra:

"Phong Dật, đủ rồi. Ta đã từng theo đuổi ngươi suốt một năm, đã từng cho ngươi một năm để trân trọng. Nhưng ngươi không biết quý trọng."

"Ngươi đã quên ngươi từng sỉ nhục ta như thế nào sao? Bao lần bắt ta chờ đợi, để rồi nhìn ngươi ân ái với nữ nhân khác. Ngươi đã từng trước mặt mọi người nhạo báng ta, gọi ta là một kẻ mù!"

"Ngươi xuất gia vì ta thì đã sao? Ngươi làm sao sánh được với Phong Triệt! Huynh ấy vì ta có thể không cần mạng sống, từ đầu đến cuối luôn yêu thương và bảo vệ ta, cho ta sự tôn trọng và danh dự."

"Từ khoảnh khắc huynh ấy nhảy xuống vực để cứu ta, ân tình ấy ta đã định dùng cả đời để trả. Ngươi chỉ là không quen với việc tình cảm của ta dành cho ngươi giờ đã chuyển sang người khác. Phong Dật, ngươi chỉ là kẻ ích kỷ, không hiểu thế nào là yêu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.