Ta vội vàng chạy về phía cửa từ đường.
Nhưng chiếc áo cà sa trắng đã chắn ngang cửa, chắn hết ánh sáng của ánh trăng.
Hắn, người đã bị bệnh đến sắp chết, môi dính máu, lại nói bằng giọng đầy mê hoặc:
"Công chúa, ta không ngại cùng ca ca hầu hạ nàng."
Giọng nói khàn khàn, đầy quyến rũ vang vọng trong từ đường tăm tối:
"Công chúa, ta không cầu danh phận. Nàng đã có ca ca ta, tại sao không nhận ta làm nam sủng?"
Đường đường là công tử đích tôn của phủ Thừa tướng, thiếu gia ăn chơi khét tiếng nhất kinh thành, lại có ngày cầu xin ta để được làm nam sủng.
Ta bật cười, nếu mẹ chồng nghe được, chắc sẽ tức giận đến thổ huyết.
"Ca ca được, còn ta thì không sao?"
"Ta và ca ca vốn dĩ giống hệt nhau mà."
Ta lắc đầu, giọng chắc nịch:
"Phong Triệt không giống ngươi."
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi cười nhạt:
"Ca ca ta xấu hơn ta, mặt còn có một vết sẹo."
Chưa để ta kịp phản ứng, Phong Dật đã rút cây trâm trên tóc ta, rạch một đường lên mặt mình, đúng vị trí của vết sẹo trên mặt Phong Triệt.
Hắn cười, giọng đầy hân hoan:
"Bây giờ thì giống rồi!"
"Tẩu tẩu, giờ ta chính là ca ca!"
"Đồ điên!" Ta khẽ run rẩy, giọng nói lạnh lẽo, "Phong Dật, tránh ra."
Đêm nay, lẽ ra ta không nên mềm lòng mà đồng ý đến thăm hắn theo lời cầu xin của mẹ chồng.
Hắn nắm chặt cổ tay ta, tay còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-sang-mat-roi-/3746845/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.