Ngày thứ hai, chúng ta bắt đầu quay về đô thành Tây Ương, về phần Vô Mẫn Quân phái người nào, bao nhiêu người, đi tra xét việc tiểu Hầu gia, tacũng không có hỏi, cũng không muốn biết. Chuyện giữa Tiểu Hầu gia và HồPhù, hoặc chuẩn xác mà nói là chuyện giữa Hồ Phù và Ngôn Húc cũng hơi có vài phần tương tự giống như chuyện giữa ta và Vô Mẫn Quân. Chỉ có điềuphương thức báo thù của ta cũng trực tiếp hơn nhiều, Hồ Phù lẻ loi mộtmình, hơn nữa diện mạo vô cùng xinh đẹp cho nên có thể đi theo con đường mỹ nhân kế, về phần ta… Quên đi, không nói nữa.
Dọc theo đườngđi, ta đều bị Vô Mẫn Quân buộc ở cùng với hắn, khiến cho hiện tại mọingười đều cảm thấy Vô Mẫn Quân thật sự đem một vị tiểu binh cấp dưỡng,Chân Nhị còn nói với ta, chúc mừng, chính là nghe nói võ công hoàng hậukhông tồi, hơn nữa là cọp mẹ, bởi vậy cần phải cẩn thận một chút, tựgiải quyết cho tốt.
Tự giải quyết cho tốt cái đầu hắn.
Ta thật sự là… Dở khóc dở cười.
Cũng vì ở trong này, ta mới biết được, “Hoàng hậu uy vũ, hoàng hậu mạnh mẽ”đã muốn truyền khắp dân gian, những chuyện Vô Mẫn Quân đã từng làm không có ngoại lệ toàn bộ tính lên đầu Vân Kiểu ta, trên phố lưu truyền không ai bì nổi Tây hoàng bị hoàng hậu thuần hóa trở nên dễ bảo .
Ta hỏi Chân Nhị, vì sao lại trở thành phục tùng?
Chân Nhị thần bí khó lường cười với ta, nói: “Tiểu đệ có biết có khoảng thời gian, các đại thần muốn tuyển phi cho Hoàng Thượng không?”
Ta nói: “Biết nha, làm sao vậy?”
Chân Nhị nói: “Nghe nói sau khi nghe được chuyện như vậy, Hoàng Thượng caohứng ở bên trong Chưởng Kiền điện cười to hồi lâu, mà hoàng hậu lạinghiêm mặt, đen mất mấy ngày.”
Ta: “…”
Đúng, đúng vậy, bởi vì khi đó ta vui sướng khi người gặp họa, cho nên nở nụ cười thật lâu,mà Vô Mẫn Quân muốn xử lý này danh sách nữ tử, cũng xác thực thật thậtsự không kiên nhẫn.
Chân Nhị tiếp tục nói: “Tiểu đệ có biết Lưu Á nhà Lưu thị lang không?”
Ta gật đầu: “Biết biết.”
“Nghe nói nàng ta ước hẹn tư hội đêm khuya cùng Hoàng Thượng, ai biết hoànghậu đột nhiên chạy đến, một cướcđá nàng ngã xuống ao, Hoàng Thượng cáigì cũng không dám nói! Sau lại đến tiết đón xuân, hoàng hậu còn cố ý đem Lưu Á ngã xuống hố!” Chân Nhị mở to hai mắt nhìn, giống nhau như hắntận mắt nhìn thấy, miêu tả sinh động như thật, “Trời lạnh như vậy! Nướcđóng băng như vậy! Nghe nói hạ nhân đưa trà gừng tới, hoàng hậu cũngkhông chịu cho Lưu Á uống!”
Ta: “…”
Ai cùng Lưu Á hẹn ước… Ta có năng lực nói cái gì? ! Về phần tiết đón xuân, Lưu Á uống tràgừng, dùng là khăn mặt đều là do Vô Mẫn Quân sai người chuẩn bị tốt đấychứ…
Tròng mắt Chân Nhị lại chuyển nói: “A, nghe nói còn có mộtlần, Hoàng Thượng không biết vì sao chọc hoàng hậu tức giận, đêm đóHoàng Thượng cầu hoan, hoàng hậu mang theo Hoàng Thượng cùng nhau nhảyvào hồ nước!”
Ta: “… … …”
Cái này lạ nhất !
Rõ ràng lúc ấy là ta đá Vô Mẫn Quân xuống trước, tung tin vịt cũng phải làHoàng Thượng ngược đãi hoàng hậu chứ! Như thế là nói cả đời ta đều phảidính với cái thanh danh cọp mẹ đỉnh cao thật sao…
Ta khổ sở muốnkhóc rống lên, Chân Nhị vỗ vỗ bả vai ta, nói: “Yên tâm, hoàng hậu nươngnương có lẽ sẽ nguyện ý tiếp nhận tiểu đệ.”
“… A?” Ta ngẩn người.
Chân Nhị nói: “Tiểu đệ là nam nhân, lại không thể sinh con được, sao có thểuy hiếp được địa vị của hoàng hậu? So với việc để cho nữ nhân khác tiếncung tranh thủ tình cảm với người, chắc hẳn người tình nguyện ngườiHoàng Thượng tìm đều là nam nhân!”
Dứt lời, hắn hào khí vỗ vỗ ta: “Yên tâm, ta nói khẳng định là đúng!”
Ta: “… Ô oa ô oa ô oa…”
Chân Nhị luống cuống tay chân: “Ồ, vì sao ngươi lại khóc rống lên thế? Oa, chẳng lẽ kỳ thật ta vẫn hiểu lầm ? !”
Ta mừng rỡ, đáy lòng nói Chân Nhị tự nhiên thông suốt, không ngừng gật đầu: “Đúng!”
Thần sắc Chân Nhị nghiêm trọng nói: “Không thể tưởng được hóa ra tiểu đệ là bị Hoàng Thượng cưỡng bức …”
Ta: “Ô oa ô oa ô oa ô a a ô oa…”
Chân Nhị: “…”
Cuối cùng hắn lộ ra biểu hiện tráng sĩ bóp cổ tay: “Bằng không như vậy đi,ta, ta tuy rằng không có long dương chi hảo, nhưng ta cảm thấy tiểu đệrất tốt, bằng không chúng ta đi nói với Hoàng Thượng, người trong lòngtiểu đệ là ta, cầu Hoàng Thượng thành toàn. Như vậy là tiểu đệ có thể tự do .”
Ta: “…”
Vì sao hắn lại không chết đi… A!
“À, thành toàn các ngươi?” Bỗng nhiên, phía sau ta vang lên thanh âm lạnhlẽo của Vô Mẫn Quân, nhất thời ta với Chân Nhị cùng sợ run cả người.
Không ngờ Chân Nhị còn thật sự gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, thần với Thiên Duy là thật tâm yêu nhau !”
“À, Thiên Duy?” thanh âm Vô Mẫn Quân phát ra càng thêm âm trầm, một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trên trán ta.
Chân Nhị cũng không đồng ý nói: “Hoàng Thượng, thần vô cùng kính trọngngười, nhưng chuyện tình yêu này, nhất định phải là chàng tình thiếpnguyện, hơn nữa, Thiên Duy hầu hạ người nhiều ngày như vậy, người lạikhông hề biết tên của tiểu đệ, việc này…”
Chân Nhị thật là khôngsợ chết, ta dở khóc dở cười lại có một chút cảm động, vì thế ta xoayngười, nhìn thẳng Vô Mẫn Quân: “Hoàng Thượng… Khụ, Chân Nhị cái gì cũngkhông biết, xin người bớt giận… Còn có, cái tên Thiên Duy kia vốn chínhlà do thói quen … Lúc đầu khi gặp được Tư Đồ Hữu Tình, ta cũng khôngphải nói ta là Thiên Duy sao…”
Vô Mẫn Quân từ trên cao nhìn xuống ta, cuối cùng nói: “Hiện tại là vậy, sau khi hồi cung tự ngươi nhìn mà làm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]