Qua ước chừng khoảng nửa tháng sau, thật vất vả đến được biên thành, tadùng đầu ngón tính tính nhẩm ta với Vô Mẫn Quân đã tách ra được haitháng. Gió lửa khẩn cấp, hắn cũng không có cách nào khác viết thư trởvề, ta càng không có cách nào khác viết thư đi qua, dù sao, hắn cũng làtấm gương, nếu toát ra cảm xúc tưởng niệm đô thành, như thế tất sẽ ảnhhưởng tới sĩ khí của tướng sĩ.
Ta không nghĩ nói ra, dù sao quả thật ta cũng có chút nhớ Vô Mẫn Quân .
Đội ngũ này của chúng ta chỉ có một vạn người, đối với cục diện của trậnđấu mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn, sau khi chúng ta tới ngay cảmặt Vô Mẫn Quân cũng không thấy được, Gì Khâm đi tới phân phối giúpchúng ta một chút, ta nháy mắt với ông ta nhưng ánh mắt ông ta quả thậtkhông tốt chút nào, từ đầu tới cuối cũng không thấy ta.
Thế cụctrước mắt cũng không tồi, Năm Văn quốc là kẻ tấn công trước nhưng binhlính bọn họ đã nảy sinh cảm xúc chán ghét chiến tranh, mà liên tiếp công thành thất bại khiến cho tin tưởng của bọn họ đã hoàn toàn mất hết. MàNam Văn với Tây ương có một phần tiếp giáp với nhau, Vô Mẫn Quân ngườiđiên này có đôi khi sau khi đánh địch xong lại dẫn dắt theo một đội thân binh nhỏ truy kích đối phương đến tận Nam Văn quốc, giống như mộtchuyện gần đây mà mọi người say sua nói chính là lần trước Vô Mẫn Quânchạy tới Cẩm thành của Nam Văn quốc, thả vào một mồi lửa… Cẩm thành,nghe tên có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-quy-tinh/2336036/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.