Chương trước
Chương sau
Bình tĩnh trong chốc lát, ta nói vói Lưu Lương: “Bây giờ ngươi còn cócái mưu kế gì nữa, hử? Mau lấy hết ra đi, bằng không ta đi ra ngoài đemHồng Liên, Bạch Thái y, Lưu Á giải quyết hết, không còn chuyện gì nữa.Ta thật hoài nghi, hiện tại ngoại trừ ta cùng với một ít hạ nhân, mọingười cũng sẽ không biết chuyện Hoàng thượng trở về đúng không? Từ đầutới cuối, chỉ có một mình ta không ngừng nhận được tin tức giả.”

Lưu Lương nói: “Không có, lần này thực không có. Hoàng hậu ngài có quý nhân tương trợ, ta thật sự là không dự đoán được.”

Ta nói: “Vậy thì quên đi. Ngươi đi tới nhà lao đợi ta đi.”

Nói xong ta mới nhận ra có chút không thích hợp —— Vô Mẫn Quân từng trangbị cho ta hai ám thị, thế nhưng từ đầu tới cuối bọn họ cũng chưa xuấthiện, chỉ có thể là bị bọn Lưu Lương giải quyết , như vậy cũng có khảnăng người ám thị này cũng xuất hiện tình trạng đau thương sau đó bị Lưu Lương hạ cổ, sau đó đi nói với Vô Mẫn Quân tình huống giả về ta? Vô Mẫn Quân cũng không biết có cái thứ Khống hồn này…

Ta hỏi Lưu Lương: “Đám ám thị kia đâu?”

Lưu Lương giả ngu nói: “Ám thị gì?”

Ta nói: “Ngươi giả bộ ngốc, ta liền trực tiếp giết ngươi, như vậy cổ kia cũng không còn người khống chế.”

Nói xong, ta ngẩn người, nói: “Đúng vậy, vì sao ta lại không làm như vậy?”

Lưu Lương: “…”

Lưu Lương nói: “Ngươi không thể như thế.”

Ta nói: “Hiện tại hai quốc gia chúng ta đang giao chiến, vì sao không thể như thế?”

Lưu Lương nói: “Cái cổ kia không phải do ta khống chế, nếu ngươi giết ta, Vô Mẫn Quân sẽ bị lừa.”

Ta nói: “Ngươi không phải nói hắn rất mạnh sao, ngươi cảm thấy hắn sẽ dễ dàng bị lừa như vậy?”

“Huống chi, cho dù ta không thể giết ngươi, ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết.”

Cẩn thận tự hỏi một phen, ta cảm thấy ta vẫn nên giết chết Lưu Lương là tốt nhất, nhưng từ nhỏ tới giờ ta chưa từng giết một người không có khảnăng phản kháng, võ công Lưu Hương theo ta quan sát một chút đại kháicũng chỉ là loại trung bình, so với ta còn kém xa. Nhưng hắn lại biết cổ độc, nếu ta thả hắn, khó có thể giữ hắn ở đây không biết hắn sẽ lại giở cái chiêu đê tiện nào ra.

Lưu Lương nói: “Ngươi đừng nóng, ta nghĩ rằng chúng ta đã thành công rồi.”

Ta nói: “Các ngươi rốt cuộc định nói với hắn cái gì?”

Lưu Lương nói: “Kỳ thật cũng không có gì… Chỉ nói cho hắn biết ngươi mangthai nhưng sau đó không cẩn thận mà bị lưu sản, cuối cùng ngươi tự sát…”

Ta: “…”

Nếu Vô Mẫn Quân thật sự tin, ta cảm thấy hắn tất nhiên sẽ điên mất, bởi vìVô Mẫn Quân sẽ biết được đứa bé bị lưu sản kia không phải của hắn… Việcnày hẳn là bọn Lưu Hương không thể tưởng tượng được, thật sự là vận cứtchó …

Nhưng Vô Mẫn Quân đại để là sẽ không tin tưởng … đại để.

Ta đập mạnh xuống Lưu Lương khiến cho hắn thật sự hôn mê, đứng dậy gọiBích Vân và Hồng Liên ở bên ngoài vào, hai người vừa vào tới nơi thấytrên mặt đất bừa bãi như vậy, giật nảy mình, ta vươn tay tới trên mặtcủa Thẩm Thần, trên tay dính cỏ xa tiền thảo, trực tiếp nhét vào khóemiệng của Hồng Liên, Hồng Liên hét lên một tiếng, một cổ trùng màu đỏnhảy ra, rồi sau đó mềm nhũn chết đi .

Bích Vân ở bên cạnh trợnmắt há hốc mồm, ta nói: “Lát nữa hãy ca thán, hiện tại tóm lại nói chongươi biết Hoàng thượng kia vốn là giả . Trước giúp ta thu dọn mộtchút.”

Bích vân khúm núm đồng ý, đại khái là sợ ta đối phó vớinàng giống như Hồng Liên, hai người chúng ta đem mấy người kéo ra bênngoài, chỉ trong chốc lát Thẩm Thần tỉnh lại, vẻ mặt mơ hồ nhìn chúngta, ta giải thích một chút cho ông ta biết đã xảy ra chuyện gì, gươngmặt phì nhiêu của Thẩm Thần bị dọa tới mức xệ hẳn xuống, tựa như vầngtrăng tròn bỗng nhiên biến thành trăng lưỡi liềm vậy, thật sự kinhkhủng.

Rồi sau đó Thẩm Thần xác nhận trừ bỏ một mình ông ta, cảtriều văn võ bá quan đều biết hiện Vô Mẫn Quân còn đang ở biên thànhđánh giặc, mà ông ta là bị bóp méo trí nhớ, ngẫu nhiên bị khống chế màthôi.

Ta nói: “Phải, ta cám ơn ngươi , chỉ là ngẫu nhiên bị khống chế, thật sự là quá tuyệt vời.”

Thẩm Thần: “…”

Sau chúng ta theo thứ tự giải quyết Bạch Thái y cùng Lưu A, ta đem cỏ xatiền thảo vứt vào đầu Lưu Á, lúc chụp xuống hơi dùng một chút nội công,chỉ có hơi chút thôi nhưng đại để do nàng ta quá yếu đuối nên không biết vì sao lại bay ra ngoài… Còn bay rất xa…

Bích Vân cùng Thẩm Thần: “…”

Ai, đại khái là ông trời cũng nên nhìn đi… Lúc Lưu Á tỉnh táo muốn câu dẫnVô Mẫn Quân, bị khống chế vẫn có cái sứ mệnh như vậy, thật sự là khiếncho người ta tức giận không chịu nổi.

Ta triệu Lưu thị lang đến,hỏi ông ta chuyện của Lưu Á, Lưu thị lang không phải là không có vẻ lolắng, Lưu Á bỗng nhiên mất tích đã được vài ngày rồi.

Ta đem Lưu Á đang hôn mê mang ra, hỏi Lưu thị lang có phải người này hay không.

Lưu thị lang bị giật mình, tỏ vẻ… thật là “người này” .

Ta nói là nhặt được ở phía sau hoa viên, không biết nàng ta làm sao mà tới được.

Lưu thị lang rơi lệ: “Nha đầu kia, đại khái vẫn là đối Hoàng Thượng… Ai…Chỉ trách Hoàng hậu Hoàng Thượng rất ân ái, thật sự không có phần nhỏnhoi của nó…”

Ông ta ám chỉ liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta gật đầu nói: “Phải, quả thực nàng ta thật nhỏ nhoi, ai, nếu Lưu Thị lang ngươi hiểu được như vậy là tốt rồi .”

Lưu thị lang khóc càng lớn : “Hoàng hậu nương nương nói đúng…”

Chờ sau khi giải quyết hết chuyện trong cùng, ta thương lượng một phen vớiThẩm Thần, tỏ vẻ ta muốn đi biên thành, bảo ông ta phái một đội binhlính đi tới trợ giúp Vô Mẫn Quân, mà ta trà trộn ở trong đó.

Thẩm Thần đương nhiên không đáp ứng, nhưng ta kề thanh kiếm ở trên cổ ông ta, Thẩm Thần liền chỉ có thể nói được.

Nếu ông ta mà lắc đầu thì còn phải xem thanh đao đã…

Sợ Lưu Lương ở trong cung lại gây sóng gió, ta quyết định mang theo hắn,sử dụng một loại thuốc ở trong sách của Tư Đồ Hữu Tình sau khi uống xong khiến cho cả người vô lực, ta tạo ra mấy chục viên, không có việc gìném vào miệng Lưu Hương hai viên, Lưu Hương thoạt nhìn tựa hồ sớm hỏngmất .

Ta cải trang làm nam binh, vụng trộm trà trộn vào trongquân đội, nhưng sợ binh lính biết được thân phận của ta nên ta lấy thânphân phó binh, như vậy có thể tách ra ngủ riêng với những người khác đểtránh bị phát hiện tạo ra phiền toái. Về phần Lưu Lương, ban ngày vụngtrộm giấu cùng với vũ khí kéo đi, buổi tối bị ta cột cổ vào cây cộttrong doanh trướng của ta, dù sao cả người hắn vô lực cũng không có cách nào khác để gây sóng gió.

… Hắn như thế nào còn chưa phát điên, có lẽ ý chí cũng tương xứng với Vô Mẫn Quân …

Trên đường đi gian khổ tới biên thành, những chuyện chúng ta nghe được trênđường hoàn toàn không phải chỉ là chuyện về chiến sự biên thành, cũngmay đều là tin tức tốt —— đương nhiên là tin tức tốt , hiện tại ta đãbiết, nam văn quốc căn bản không muốn từ chiến thắng Tây Ương qua chiếntranh, đây là kế điệu hổ ly sơn, Nam Văn quốc căn bản vốn là muốn khốngchế ta.

Không chừng nếu nhận được tin tức từ Lưu Lương, bọn họ sẽ lập tức triệt binh.

Dù sao… Ta nhìn Lưu Hương hấp hối bên cạnh, nghĩ rằng bọn họ ngàn tính vạn tính, cũng coi như không nghĩ đến ông trời đứng về phía ta và Vô MẫnQuân, bằng không làm sao có thể dự đoán được nhiều chuyện như vậy, do đó để cho ta với Vô Mẫn Quân trao đổi thân thể ?

Nếu Vô Mẫn Quânlấy nữ tử khác, hai người đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy,kế hoạch kia của bọn họ cơ hồ có thể xem như hoàn mỹ .

Rốt cuộc, người tính không bằng trời tính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.