Ở trong lãnh cung đợi suốt một ngày, bản thân ta cũng hơi yếu, buổi tốivì xem ánh trăng lại bị gió lạnh thổi, ngày hôm sau bị ngã bệnh, đầucháng váng, ho khan không nhịn được.
Hai tiểu cung nữ đều lolắng, ta theo cuốn dược thư mà Tư Đồ đưa cho tự mình viết phươn gthuốcđể cho vị tiểu cung nữ trên mặt không có nốt ruồi đi lấy, mà tiểu cônương có nốt ruồi đỏ —— tên là Hồng Liên —— ta để cho Hồng Liên ở cùngta, thanh âm Hồng Liên nghe rất êm tai, ta liền bảo nàng ta ca hát chota nghe.
Từ nhỏ Hồng Liên đã tiến cung, không biết ca khúc nào,chỉ có thể hát cái loại đồng dao rất đơn giản mà thôi, ta nghe cũng cảmthấy an nhàn.
Hồng Liên nói, bài hát này là do bà ngoại dạy nànghát, nàng rất nhớ bà ngoại nàng, ta nói nếu nàng đến tuổi là có thể rakhỏi cung đi tìm bà ngoại nhưng Hồng Liên ảm đạm nói, bà ngoại nàng đãmất rồi, là chuyện của mấy tháng trước, khi đó nàng muốn ra khỏi cungnhưng bởi vì đắc tội với người trong nội phủ mà không thể đi ra ngoài,ngay cả tự mình nhìn mặt bà ngoại lần cuối cũng không được.
Ta an ủi nàng vài câu, cũng không biết nên nói cái gì, trên thế giới này, đại khái mỗi người đều có những chuyện khổ sở riêng.
Hồng Liên nói: “Nương nương, người chưa từng khổ sở sao?”
Ta nói: “Vì sao hỏi như vậy?”
Hồng Liên nói: “Nương nương chưa hề khóc.”
Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này không phải chuyện ta hiểu rõ. hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-quy-tinh/2336029/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.