Chương trước
Chương sau
Ta tỏ vẻ với Vô Mẫn Quân để cho Bắc Xương quốc thay Đông Nguyên quốcgiao nộp cống tiến cùng vải vóc bò dê vàng bạc, Vô Mẫn Quân sảng khoáiđáp ứng, vì thế Bắc Xương quốc lại gánh vác hộ những thứ đó.

Kỳthật trừ bỏ Ngô Ung ở ngoài, Bắc Xương quốc có thể nói chuyện dễ dàngđược như vậy, cũng phần lớn vì đã chứng kiến sự uy mãnh của Khâm tướngquân, hiện tại bọn họ rối loạn vô cùng, nếu chúng ta nhân lúc cháy nhàmà đi hôi của, chỉ sợ cũng không chỉ có mỗi hai tòa thành trì.

Ta thấy Vô Mẫn Quân có vẻ muốn ra trận, nhưng ta lại hoán đổi cơ thể vớiVô Mẫn Quân, nếu muốn Vô Mẫn Quân thân chinh, có nhiều chuyện khôngtiện, hơn nữa… ta cũng không thích chiến tranh, có thể sử dụng thủ đoạnnhư vậy đem Bắc Xương quốc đánh bại, còn hơn tiếp khai chiến, sinh linhđồ thán.

Vô Mẫn Quân biết tâm tư của ta, nhưng cũng không có ngăn cản, ta cảm thấy hắn có chút thay đổi vì vậy cũng vui vẻ, đắc ý.

Khâm tướng quân khải hoàn quay về, trong nước vô cùng vui sướng, ngay cảThái sư vốn đang sinh bệnh bỗng khỏe mạnh vào triều, ta cũng rất vuimừng, Thái sư chính là một phụ tá đắc lực.

Sau khi bãi triều, rất nhiều người đều vây quanh Thái Sư, dù sao sau khi ông ta không ở mộtthời gian, Thái Sư bỗng trở nên hòa ái hơn bình thường rất nhiều, cườitủm tỉm, giống như một lão gia gia bình thường.

Chờ sau khi những người khác rời khỏi, Thái Sư tỏ vẻ muốn cùng ta trò chuyện một mình, ta đồng ý.

Cùng Thái Sư đi đến ngự hoa viên, trong ngự hoa viên có cái đình, chungquanh tỏa ra mùi hương hoa thơm ngào ngạt, không khí trong sáng, hiệntại tuy rằng là mùa xuân, nhưng ở bên ngoài vẫn là rất lạnh , ta cùngThái Sư ngồi ở trong đình, mỗi người cầm một cái lò sưởi trong tay mànói chuyện.

Thái Sư mở miệng trước: “Hoàng Thượng, chuyện năm đó kỳ thật lão thần cũng có sai.”

Ta một đầu đầy dấu chấm hỏi, không biết chuyện Thái Sư nói là chuyện gì.

Thái Sư nói: “Năm đó tiên hoàng có ý tưởng như vậy, lão thần sau khi biếtrõ, cũng muốn đi ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng là cam chịu… Lão thần là đại thần tam triều, đã nhìn thấy năm đó tiên hoàng đấu tranh như thếnào, biết rõ vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế này sẽ khiến huynh đệ tươngtàn đến trình độ nào, cũng sẽ khiến cho triều đình và toàn bộ hỗn loạnđến cái tình trạng gì.”

Ta: “… Phải, phải.”

Đến tột cùng là ông nói cái gì? Chẳng lẽ… có liên quan tới vết thương trên người Vô Mẫn Quân?

Đại khái là cảm thấy ta trả lời có chút có lệ, Thái Sư cười cười, nói:“Thần biết người vẫn rất chú ý tới chuyện năm đó… Đúng vậy, ca ca người… A, có lẽ người không muốn thừa nhận đó là ca ca người đi, ai, ngài ấylàm vậy quả thật hơi quá đáng, khi đó ngài ấy còn nhỏ, lại dùng cáchthức ngoan độc như vậy tới đối phó với người…”

Ta: “…”

Tacảm thấy ta tựa hồ đã đoán đúng rồi? ! Thật sự có liên quan tới vếtthương trên người Vô Mẫn Quân! Là do ca ca Vô Mẫn Quân gây ra? Nhưng màcho tới bây giờ ta chỉ biết là Tây Ương quốc hoàng đế chỉ có một ngườicon, chính là Vô Mẫn Quân, chính là thái tử! Khi nào thì hắn lại có thêm một ca ca xuất hiện? !

Thái Sư không phát hiện vẻ mặt ta nghihoặc, mà là nhìn đám mây trôi trên trời ở bên ngoài đình, nói: “Ai, đạikhái cũng thật là mọi chuyện đã được xác định rồi, tự nhiên ngài ấy bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử… Khi đó đưa người từ trong mật thất ra, cảngười của người đều là vết thương, lão thần quả thật không thể chịu nổi, thật sự là…”

Ta thấy Thái Sư dường như có lệ trong mắt, nhanhchóng nói: “Ta không trách người, ta không trách người, người không biết không có tội…”

Thái Sư liếc mắt nhìn ta một cái, cười cười nói:“Dường như từ sau khi Trường Nghi công chúa gả tới đây, tính tình củangười trở nên rất tốt… A, lão thần biết ngài hận nhất vẫn là tiên hoàng… Tiên hoàng đều biết người đã gặp phải chuyện gì nhưng lại như khôngnhìn thấy…”

Thái Sư thở dài, nói: “Quan hệ phụ tử giữa hai ngườilại bất hòa như vậy cũng là trong dự kiến. Mà hiện tại Hoàng thượngngười lại không trở thành một bạo quân khiến cho người ta sợ hãi đã làvinh hạnh cho Tây Ương quốc … Có lẽ là cũng có chút liên quan tới Trường Nghi công chúa.”

Nói xong, dường như ông đang nhớ lại, nói: “Khi đó ngài tấn công Đông Nguyên quốc, ngay từ đầu lý do đầy đủ, thế nhưngdường như bên trong là do muốn giết người mà tiến công, lão thần vô cùng lo lắng… Cũng may, hiện tại người đã không còn cảm giác muốn giết người như vậy nữa.”

Ta nói: “Là… Khi đó, trong óc không rõ ràng lắm…”

Thái Sư cười cười: “Cũng không thể nói như vậy, chung quy cũng còn là vì Tây Ương quốc muốn thống trị thiên hạ, chỉ dựa vào vũ lực là không được ,hiện tại võ công người trác tuyệt, có thể đông chinh bắc thảo, nhưng sau khi người đánh hạ cũng rất ít có người thật tình thần phục, nhưng nếudùng thủ đoạn thì đều không phải là như thế … Giống vậy chuyện Bắc Xương quốc lần trước, để cho bọn họ chắp tay đưa lên mười tòa thành trì, hiện tại dân chúng thất vọng xuyên thấu đối với Bắc Xương quốc, mà người lại đối xử tốt với bọn họ, bọn họ liền cam tâm quy thuận, không phải sao?Tuy rằng địch quốc chắp tay đưa lên thổ địa, chính là chuyện có khả năng xảy ra nhỏ nhất nhưng là đủ để cho người ta hiểu được, muốn thống trịthiên hạ, phải bao gồm nhiều mặt cả đức hạnh lẫn vũ lực. Lần này Khâmtướng quân đại thắng trở về, nhưng cũng không phải trực tiếp tấn công,chiến sĩ của chúng ta thương vong chưa tới trăm người, thật sự là trướcđó chưa từng có, ít nhiều cũng do quyết sách anh minh của Hoàng Thượng…”

Ta liên tục gật đầu nói: “Thái Sư nói rất đúng… Về sau trẫm tuyệt đối sẽ không sử dụng vũ lực lung tung.”

Ta ghi nhớ những lời nói của Thái Sư ở trong đầu, tính trong chốc lát về nói lại cho Vô Mẫn Quân nghe.

Thái Sư gật gật đầu: “Hoàng Thượng, bây giờ người đã vô cùng tốt rồi, thiênhạ này, tứ quốc này, tương lai đều là của Tây Ương , ngài trăm ngànkhông cần bị chuyện quá khứ trói buộc .”

Tuy rằng không biết Thái Sư nói “Chuyện quá khứ” là cái gì, nhưng ta thấy giọng điệu Thái Sưtrang nghiêm mà mà đau thương, liền liên tục gật đầu nói: “Nhất định,nhất định.”

Thái Sư chỉ chỉ bên ngoài hoa đón xuân, nói: “Nhữngbông hoa đó, trải qua mùa đông rét lạnh bây giờ rốt cuộc đã có thể nởrộ, không phải giống như chính Hoàng thượng người sao, cho dù đã trảiqua đau khổ như vậy, hôm nay cũng đã trưởng thành sao… Đáng tiếc, lãothần không còn nhìn thấy ngày mà người thống nhất tứ quốc rồi …”

Ta không biết vì sao mà rơi lệ, cũng vội vàng nhìn về phía đóa hoa đónxuân mà ông chỉ, hoa đón xuân nở rất đẹp so với lúc mới đầu xuân, là lúc xinh đẹp sum xuê nhất, chiếm vị trí lớn nhất ở trong ngự hoa viên, màuvàng chói lọi lay động trong gió giống như tấm vải màu vàng bị gió thổinhẹ.

Ta nhẹ nhàng lau nước mắt đi, nói: “Thái Sư, người nói gì vậy… Khẳng định Thái sư có thể nhìn thấy một ngày như vậy.”

Thái Sư không có trả lời.

Quay đầu lại, thấy ông đang tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhắm lại, giống như là đang ngủ.

Nguyên niên Tây Ương quốc, nguyên lão tam triều, Thái sư cả một thế hệ qua đời.

(Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về niên hiệu là như vậy, năm thứ nhất tân đế đăng cơ hay là muốn tiếp tục sử dụng niên kỉ của tiên hoàng, năm thứ hai mới là xx nguyên niên, lúc này mới là năm thứ nhất Vô Mẫn Quân đăng cơ, cho nên là gọi là nguyên niên không phải là nhị niên)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.