“Vì sao lại cúi đầu, ta ôm ngươi đi đến bên giường.” Vô Mẫn Quân nhíumày “Sau khi hoán đổi, trở về với thân thể của chính mình, rốt cục ngươi cũng biết thẹn thùng sao?”
“… Ta vốn hay thẹn thùng, ta cũng rất hay dễ dàng bị đỏ mặt”
“Khi ngươi ở trong thân thể của ta, ta cũng chưa từng thấy ngươi đỏ mặt.”
“Đó là do da mặt ngươi quá dày.”
“…”
Vô Mẫn Quân không nói hai lời, tuyệt không nhẹ nhàng trực thiếp giúp tađứng lên ngồi lên trên giường: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi tìm rượu.”
“Rượu?” Ta nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng vậy… Trước kia có rượu được chôn ở chỗ này, bằng không năm ngày này sẽrất khó khăn.” Vô Mẫn Quân nói là làm, lại thắp lên một cây nến khác, mở cái ngăn kéo đầu tiên có mùi hôi tận trời, đem mấy thứ bên trong mangra, chính là đồ ăn đã không còn nhìn ra hình dạng gì, sau đó đập gãyngăn kéo, cầm lấy một mảnh gỗ nhỏ đi đến một góc khác, ngồi xổm xuống,dùng góc sắc bén của mảnh gỗ đào.
Từ lúc quen biết Vô Mẫn Quânđến nay, chưa bao giờ ta nhìn thấy bộ dáng như lúc này của hắn —— trênđầu dính một chút máu, quần áo trên người thì cáu bẩn, trong tay cầm một mảnh gỗ nhỏ, từng chút từng chút một đào mặt đất cứng rắn.
Thếnhưng bản thân hắn lại tựa hồ như không có chuyện gì, chậm rãi cúi mặtđào, trong lòng ta bỗng nhiên có một cảm giác xuacs động kỳ quái tựa như trong lòng biến thành một cây cầm mà có người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-quy-tinh/2335947/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.