Thực không có cách nào nói chuyện với hắn !
Ta thở phì phì lắclắc tay áo: “Quên đi, không nói với ngươi… Dù sao Đông Nguyên quốc cómuốn xuất binh cũng không có nhiều lắm, về phần tiền tài, vì phải cốngnộp Tây Ương quốc, hơn nữa mấy năm liên tục chiến loạn, quốc khố đãtrống rỗng rồi, người đừng nghĩ tới.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Nhưng Thái Hậu cùng hoàng đệ ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Bọn họ đáp ứng rồi?”
“Đáp ứng hay không cũng không phải do bọn họ quyết định” Vô Mẫn Quân nhìn ta cười cười, “Đại khái bọn họ cũng hiểu được, chỉ có ngươi rất khó camđoan Vô Mẫn Quân sẽ không đổi ý.”
“…”
Khó trách người khác nói, nữ nhân một khi đến tháng tính tình sẽ không tốt, hoặc là trở nêntáo bạo, hoặc là trở nên kỳ quái, trước đây Vô Mẫn Quân vốn tâm tình bất định, hiện tại lại còn như vậy…
Ta trừng mắt nhìn hắn, Vô Mẫn Quân uống ngụm trà, coi như không thấy.
… Không đúng, dù sao hiện tại ta mới là hoàng đế Tây Ương quốc, đến lúc đó, người vung tay ra lệnh là ta…
Ta âm thầm an ủi chính mình ở trong lòng, sau đó hầm hừ ngồi xuống: “Quên đi, mặc kệ ngươi.”
Vô Mẫn Quân đại khái cảm thấy lần này hắn lại là người thắng, có chút vừa lòng, nhìn ta cười cười.
Ta cũng nhìn hắn cười cười.
Ai, mặc dù thân thể trao đổi… Nhưng lòng người, vẫn là cách một tầng bụng.
* * *
Ngày cuối cùng ở lại Đông Nguyên quốc, ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-quy-tinh/2335943/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.