Chiếc xe ngựa của Lê Dực Định đã đỗ trước nhà từ rất sớm. Vì công vụ đã giải quyết xong từ trong năm, lý ra hắn phải hồi kinh sớm nhưng lại muốn Chỉ Ni cùng thân nhân đón Tết trọn vẹn nên mới nán lại đến mùng hai mới khởi hành.
Do ở vùng thôn quê nên rất khó để tìm được một cỗ xe ngựa, vả lại hắn đã xem những chiếc có sẵn ở các vùng lân cận, không có chiếc nào là vừa ý. Có chiếc cũ kỹ, có chiếc nhỏ đến mức phát ngộp, có chiếc lại quá sơ sài, không thể di chuyển được xa, hoàn toàn không thể để nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng ngồi được.
Chỉ Ni cùng những người khác từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Lê Dực Định đang đứng đợi thì bỗng nhiên mỉm cười.
- Đại vương!
Lê Dực Định nhìn Chỉ Ni gật đầu một cái rồi nhìn Lưu Thuận. Thấy sắc mặt của Lưu Thuận không được thoải mái thì đoán chắc không an tâm khi để nàng đi xa.
Hắn nói:
- Lưu y sĩ, bổn vương dám chắc nàng ấy sẽ được an toàn.
Lưu Thuận khẽ cười, đáp:
- Không phải thảo dân không an tâm mà Chỉ Ni từ nhỏ đến lớn chỉ quanh quẩn ở nhà. Giờ phải đi xa nên có chút lưu luyến.
Chỉ Ni nắm lấy khủy tay của Lưu Thuận an ủi:
- Con không thể không đi được. Vả lại sau khi diện thánh sẽ về với cha ngay. Tuyệt đối sẽ không la cà.
- Con bé này!
Lưu Thuận thở dài rồi nhìn sang Lê Dực Định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332963/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.