Sau hai ngày khởi hành đến kinh thành thì mới đến được một thị trấn nhỏ để thuê quán trọ. Vừa đến nơi thì trời cũng vừa chập tối.
Chỉ Ni đứng bên cửa sổ nhìn ngắm bầu trời đầy sao đêm. Nhớ đến những chuyện vừa qua trong lòng chợt cảm thấy có đôi chút cảm khái. Dẫu thật sự có chút rung động nhưng nàng biết được địa vị của cả hai quá khác biệt nhau. Lê Dực Định có tốt xấu gì cũng là phụng tử long tôn, là Đại vương cao cao tại thượng, chiến công hiển hách, mang về không ít vinh hiển. Còn nàng là gì? Chỉ là một thường dân nhỏ nhoi, sống ở một nơi thôn quê hẻo lánh. Luận về mọi mặt đều không có chỗ nào bằng các tiểu thư khuê các ở kinh thành hoa lệ.
Hi vọng để làm gì chứ? Chẳng lẽ Lê Dực Định đối với nàng tốt một chút thì sẽ với được đến cành cao sao?
Bạch Hạc đi vào phòng, trông thấy Chỉ Ni đang ngắm cảnh đêm thì cẩn trọng cất giọng:
- Tiểu thư, hãy dùng một ít trà cho khuây khoả.
Chỉ Ni đưa mắt nhìn Bạch Hạc song đi đến bàn trà rồi ngồi xuống, nói:
- Chị nói Xích Ảnh tìm hộ em một xe ngựa, không cần tốt quá, chỉ cần có thể dùng là được.
Bạch Hạc vừa rót trà vừa đáp:
- Tiểu thư suy tính cẩn trọng, y sĩ biết được ắt sẽ an lòng.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng:
- Những ngày qua cùng ngài ấy đi chung xe ngựa là do ở thôn ta không có xe ngựa thích hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332964/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.