Trên đường từ chợ huyện về thôn, không ít lần Chỉ Ni vén màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài khi nghe tiếng huyên náo của người dân ở khắp nơi mà mình vừa đi qua. Không biết đã có chuyện gì mà đâu đâu cũng vui mừng, người lớn thì cười cười nói nói còn trẻ con lại nhảy múa tung tăng.
Thanh Thanh hỏi:
- Bên ngoài có chuyện gì vậy?
Chỉ Ni lắc nhẹ đầu, đáp:
- Em không biết nữa. Có vẻ đã có chuyện rất vui, không phải nổi loạn chi cả.
[Bình Lâm nguyên soái! Bình Lâm nguyên soái!]
[Chúng ta có thể về nhà rồi! Chúng ta được về nhà rồi!]
Nghe nhắc đến Lê Dực Định, Chỉ Ni lại vén màn nhìn ra bên ngoài. Thấy những người mặc y phục dân tộc, nàng nhận ra ngay là người dân ở vùng biên cương. Khi ở quân doanh tuy rằng có cách biệt với bên ngoài nhưng lâu lâu hái thuốc ở núi rừng cũng có gặp vài người ăn mặc như họ.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Lê Dực Định có chuyện gì sao?
Không đúng! Nếu hắn có chuyện gì thì sao bọn họ lại vui mừng đến vậy?
Thấy Chỉ Ni trầm mặc hơn mọi ngày, sắc thái cũng không tươi tắn nên Thanh Thanh vội hỏi vài câu:
- Chỉ Ni! Em bệnh sao? Trán đã đầy mồ hôi rồi.
Nàng quay vào trong, không biết nói gì nên đành lắc đầu phủ nhận.
- Ừm… Không có gì. Có lẽ do khí trời oi bức quá thôi.
Suốt một quãng đường dài không thể nào thoải mái. Chỉ Ni không biết bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332953/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.