Giữa những dãy núi hoang vu đầy nắng gió, tiếng vó ngựa hoà cùng bước chân người rền vang kinh động đến cả đất trời.
Hơn mười lăm vạn quân Tế Linh được đà tiến sâu vào khe Thành Đồ, chính thức trực diện với quân Qui Nam do Dụ Di phó tướng Lê Ngọc Thiền ra nghênh chiến chỉ với hai vạn quân.
Chư Tể ở phía đối diện. Thấy Lê Ngọc Thiền là nữ nhân, lại chỉ mang vỏn vẹn hai vạn quân nghênh chiến cảm thấy không khỏi bị xúc phạm, được đà nghênh ngang khinh miệt không kiêng nể gì.
- Hoàng đế Qui Nam các ngươi thật biết cách tiếp đãi. Để một nữ nhân ở đây diễu võ dương oai với bổn tướng sao?
Siết chặt dây cương, Lê Ngọc Thiền ngẩng cao đầu đáp:
- Phàm là một kẻ thất phu cũng dám nhắc đến thánh thượng. Nữ nhân thì đã sao? Bổn tướng dù không thể dùng đao kiếm nhưng có thể dùng dải lụa trắng ban phát cho lễ táng của ngươi.
- Miệng lưỡi chua ngoa! Thay vì đâm đầu vào chỗ chết thì nàng theo ta về làm phủ thiếp của ta đi, biết đâu vì dung mạo, đôi lúc bổn tướng sẽ sủng ái nàng.
Chư Tể cất giọng cười nắc nẻ khiến Lê Ngọc Thiền không kềm được lửa giận. Nhưng suy nghĩ cho đại cuộc, nàng nghiến răng nhẫn nhịn thêm đôi chút.
- Để xem ngươi còn mạng quay về Tế Linh không đã. Truyền lệnh gióng trống tấn công!
- Không biết sống chết. Giết! Giết hết chúng, bắt nữ nhân đó về cho bổn tướng.
Tiếng trống vang lên liên hồi, hai đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-luu-lac-de-nhat-dai-vuong-phi/3332952/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.