Sáng sớm hôm sau, Tư Vực cùng Phan An đã không thấy tăm hơi đâu cả, Đản Đản trong lòng thật khó chịu, may là Tư Vực sớm đã để lại một mãnh giấy trên giường cho y, trong giấy có viết: " Ta chưa về, ngươi nữa bước cũng không được đi khỏi". Kết quả là, Đản Đản đành phải ngồi đợi đến dài cổ, hy vọng Tư Vực mau chóng trở về. Nhưng mà, cuối cùng là vì chuyện gì chứ? Tư Vực cùng phan đại ca sao lại có thể bỏ lại ta một mình như vậy chứ? Chẳng lẽ là đã tìm được hang ổ Cổ Độc Môn? Có lẽ. . . . . . Sẽ không là lại lấy chính mình ra làm mồi chứ ! ! Miên man suy nghĩ , Đản Đản liền ở trên giường lăn qua lộn lại. Lẩm ba lẩm bẩm, càu nhàu càu nhàu, thời gian cũng coi như trôi qua, chỉ chốc lát đã đến chính ngọ. Đã đói bụng, liền chạy xuống lầu ăn cơm một mình.
Mới vừa ngồi xuống, tiểu nhị liền lại hỏi thăm: "Khách quan! Ngài muốn dùng gì?"
"Một mâm thịt bò! Bốn cái màn thầu táo đỏ!" Đản Đản nói.
"Có ngay! Khách quan đợi một lát!" Tiểu nhị nhanh nhẹn quay đi.
Sau một lúc lâu, tiểu nhị bưng thức ăn đến. Đản Đản lập tức khoái trá ăn, đang lúc ăn ngon, chợt nghe bên ngoài có tiếng chém giết rung trời. Không nghĩ tới, là đại quân của Tư Vực bất ngờ ồ ạt tấn công vào thành, quan binh và bá tánh trong thành cũng không dám ngăn cản liền nhanh chóng nhường đường, quân binh rất nhanh tràn vào bao vây toàn bộ nhà của trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361418/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.