Vừa bước vào phòng, lửa giận liền xông lên " Bùm!" một tiếng như bốc cháy! Trong góc tường kẻ kia lén lén lút lút không ai khác hơn là Đản Đản! Ba bước rồi hai bước, Tư Vực liền xông đến trước mặt Đản Đản, tròng mắt đều phải trừng ra nhìn y.
" Đừng nóng giận mà! Ta không phải là đã trở về rồi sao! Xem này! Ta còn làm thứ này cho ngươi!" - Đản Đản nịnh nọt cười nói, hai tai đưa đến một cái tượng nhỏ bằng đất ra trước mặt Tư Vực.
Tư Vực một phen đoạt lấy bức tượng nhỏ, tay không cầm lấy cổ áo Đản Đản trở lại vấn đề " Ngươi nói! Ngươi đã chạy đi đâu !" Tư Vực khẩu khí cũng như biểu tình đã chuyển từ nổi trận lôi đình sang che chở quan tâm.
" Tư Vực, ngươi cũng đừng giận mà, ngươi cứ như thế, Đản Đản cũng thấy đau lòng!" - Đản Đản lập tức nước mắt tuôn ra để thể hiện chân thành!
" Bây giờ tạm tha cho ngươi! Nếu còn có lần sau! Ta liền........Ta sẽ không tìm ngươi nữa!" - Tư Vực bị lời vừa rồi của Đản Đản làm cho bao nhiêu bực tức tan thành mây khói.
" Thứ này....là do ngươi tự làm?" - Tư Vực buông Đản Đản ra, cẩn thận, tập trung nhìn vào tượng đất hỏi.
" Đương nhiên! Ta nắn chính là bộ dạng của chính ta đó!" - Đản Đản kiêu ngạo nói. Tượng đất này quả thật do Đản Đản làm, nhớ trước đây không có đồ chơi, thì y lại nặn tượng đất!
" Hắc hắc! Bởi là trước giờ Đản Đản cùng Tư Vực luôn ở cùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361365/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.