Đản Đản dắt con lừa đi phía trước, Tư Vực cưỡi ngựa thảnh thảnh thơi thơi theo phía sau, sơn dã quả nhiên danh xứng như thật, cả ngọn núi không có được một bóng cây ngọn cỏ, nói cho đúng thì đây rỏ ràng là một thạch đầu sơn! Đường vừa gập ghềnh lại cheo leo, sảy chân một cái khẳng định là đầu rơi máu chảy.
Đi một hồi thật lâu, hai người mới đến được giữa sườn núi, lúc này trên núi sương mù dày đặt, đường đi thập phần khó khăn.
" Kỳ quái! Như thế nào lại có sương mù?" - Đản Đản nói xong dừng lại, -" Thế này người ta đi làm sao được chứ!"
Tư Vực nhìn chung quanh, núi hoang này được nói là có đạo tặc, đi cho đến bây giờ chỉ có một đường, ngay cả một phiến đất trống cũng không có, người ta bảo rằng, chỉ có đi qua một sườn núi nữa mới có thể vượt qua hoang sơn này, nhưng sương mù cản đường, hơn nữa sương mù này rất kỳ quái, tựa hồ như mê trận.
Nàng cùng Đản Đản tại đây để lại ký hiệu, liền thử đi về phía trước, dù sao cũng chỉ có một đường, chỉ cần cẩn thận một chút là đến nơi, nhưng không ngờ rằng đi một hồi lại quay về chổ cũ.
Tư Vực võ công đạt đến cấp bật chí tôn, nhưng nàng lại khước từ việc nghiên cứu pháp trận, bây giờ đành chịu lạc đường.
" Tư Vực! Làm sao bây giờ! Sao lại trở lại chổ này rồi! Hay là có gì mờ ám!" - Đản Đản có chút khẩn trương hỏi.
" Lo rằng người khác đã lập mê trận!" -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361366/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.