"Sư Phụ ơi Sư Phụ! Đản Đản lớn lên trông giống người hầu lắm sao ạ?" - Đản Đản vui vẻ hỏi Sư Phụ y - Huyễn Linh Địa.
" Không giống! Chỉ có điều ngươi chính là một người hầu mà thôi! Tin ta đi! " - Huyễn Linh cười xấu xa nói.
"Á a! Sư Phụ gạt người! Đản Đản không phải người hầu đâu! Đản Đản không cần làm người hầu!" – Đản Đản khóc ầm lên.
Nhưng khi xoa xoa mắt nhìn lại chẳng thấy Sư Phụ đâu, chỉ thấy Tư Vực ngày trước mắt, vẻ mặt đầy tò mò nhìn y, dọa cho Đản Đản giật mình thét lên một tiếng lăn luôn xuống giường.
" Ngươi...........Ngươi...ngươi....ngươi.......Ngươi làm cái gì vậy hả?" - Đản Đản hoảng hốt nói.
"Hơ! Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây! Ngươi nữa đêm hôm qua mộng du bơi vào phòng ta, bị ta đá cho một cước bất tỉnh, ngủ thẳng đến bây giờ! Nhìn bên ngoài xem trời đã tối rồi!" - Tư Vực chỉ tay ra ngoài. Thật đúng là tối đen! Hẳn là đã bất tỉnh đến giờ! Đản Đản hơi hối hận!.
"Ta ngủ giường của ngươi? Vậy ngươi ngủ cùng với ta sao?" - Đản Đản hỏi.
Tư Vực nghe xong ngẩn người ra nói : "Cái tên đầu đất này! Đừng có nghĩ vớ vấn! Ai lại cùng tiểu người hầu như ngươi ngủ chứ!"
Tư Vực quả thật chưa từng ngủ cùng y! Nhưng lại không đi qua phòng của Đản Đản ngủ, mà vẫn lo cho y đang bị bất tỉnh, đành ngồi cạnh y cho đến bây giờ, hơn nữa chợt nghe Đản Đản nói mớ, vì thế bèn ghé tai nghe.
"Ta không phải là người hầu! Là Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361364/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.