" Đã chạy đi đâu vậy hả? Đến giờ mới về tới?" - Tư Vực trước bàn cơm, chất vấn sao Đản Đản giờ mới trở về.
"Ha ha! Lạc đường!" - Đản Đản nói xong ngồi xuống đối diện bàn với Tư Vực chuẩn bị ăn cơm.
" Hừ! Ngươi mà lạc đường! Ngươi sao lại ngồi xa như thế, khẳng định là có gì gạt ta!" - Tư Vực nói.
Bình thưởng Đản Đản đều ngồi bên cạnh Tư Vực để ăn cơm, hận không thể dán chặt vào mà ngồi ăn, hôm nay lại ngồi xa như vậy, khẳng định là đã làm chuyện xấu gì, bởi vì ngồi xa như thế, Tư Vực không tài nào nhéo lổ tai Đản Đản được.
Đản Đản thấy tình thế này, bèn đem sự việc ra kể lại trước khi Tư Vực tiếp tục nghi ngờ, bằng không nàng nhất định không để cho y ăn cơm, chỉ đành phải thẳng thắn mà kể.
Đem chuyện từ trước đến sau thuật lại, Tư Vực nghe xong bụng đầy hồ nghi. Nghe nói "Huyễn Linh Sa" là người thập phần trí thức, hiểu biết lễ nghĩa đúng thực là hào hiệp, làm sao lại là một cô nương bá đạo, vô lễ cho được. Còn nam tử áo trắng kia, nghe Đản Đản miêu tả, đều như là người rất xấu xa.
(Do cái tên Đản Đản này hắn nghi ngờ người ta có ý đồ xấu nên tranh thủ bôi chuyện cho nó đen thêm mấy phần).
"Ngươi cũng đừng quá lo lắng, nếu thật sự để ý đến ta, sớm muộn gì cũng diện kiến. Ăn cơm đi!" Tư Vực tâm khí bình hòa trở lại. - " Đúng rồi, ngươi mua ngựa chưa?"
"Rồi! " - Đản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361363/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.