Đi đường cũng được vài ngày, lương thực gần như cũng không còn, nhưng may mắn vừa lúc tới được Dịch Châu. Dịch Châu đem so với Thuần Dương thành có vẻ tầm thường hơn, tuy nhiên nơi này cái gì cần có cũng đều có, xem ra đây là một nơi tương đối yên tĩnh.
Phố xá đều ngay ngắn trật tự, tuy nhiên đâu đâu cũng dán đầy cáo thị truy nã, tên bị truy nã chính là đạo tặc hái hoa, người bị hại được miêu tả là:
- Đều mặc y phục trắng,
- Đều có dung mạo xinh đẹp,
- Tuổi tầm mười bảy mười tám,
Hơn nữa đều bị cưỡng hiếp xong rồi giết hại, hay cưỡng hiếp nhiều lần cho đến chết.
Tư Vực nhìn cáo thị chỉ cảm thấy thật buồn cười, làm gì có ai lại đem người bị hại ra miêu tả hình dáng chi tiết nhưng không hề đề cập gì đến diện mạo hung phạm như thế chứ!.
Thế nhưng Đản Đản chỉ nhận thấy mọi điều trên cáo thị miêu tả về người bị hại đều vô cùng phù hợp với Tư Vực.
Vì thế, Đản Đản lập tức kéo Tư Vực thẳng đến dịch trạm y quán, lúc này lại đưa ra khối ngọc của Ma Ma giao tặng, lão bản của y quán thấy qua vật này liền hiểu sự tình, sắp xếp chổ nghỉ ngơi cho cả hai, cho phép cả hai lưu lại vô thời hạn, một ngày cơm đưa ba bữa.
Ái chà! Cùng là chịu ơn của người, nhưng cách trả ơn của hai nơi sao lại khác nhau đến vậy!
Dọn dẹp hành lý xong, Đản Đản lại kéo Tư Vực đi đến hiệu tơ lụa, nói bóng nói gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361360/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.