"Ồồồ!!" Mọi người hét lên một tiếng kinh hãi. Đại hán bị một luồng kình lực đánh bay thật xa. Đản Đản toát mồ hôi lạnh, cũng không thể tin được việc này. Kỳ thực, đây đều là công lao của Tư Vực, không thì Đản Đản đã sớm đi gặp Sư Phụ của y rồi.
Tư Vực đi mua bánh đậu xanh, trở về khách điếm không nhìn thấy Đản Đản, lại nghe thấy người trên đường nói bên thành Tây có lôi đài kén rể, Đản Đản ắc là đã đi xem náo nhiệt rồi. Vì thế, ngay cả túi bánh đậu xanh cũng chưa kịp bỏ xuống liền vội vàng đi đến thành Tây, kết quả là nhìn thấy Đản Đản trên lôi đài.
Tư Vực lo rằng cây to e phải đón gió lớn, nữ tử không thể lên lôi đài đánh nhau, trong tay còn cầm túi bánh đậu xanh, nếu phải xuất đầu lộ diện ra cứu giúp, tạo hình bây giờ thật là bất nhã, liền vận công giáng cho Đại hán kia một chưởng.
Nhắc tới Đại hán kia, cũng là một kẻ anh hùng - Đại Đao Giang Hạo, đao pháp đệ nhất, trên giang hồ cũng là một cao thủ, đừng xem bộ dạng hắn bây giờ xấu xí, nhưng một chút cũng không làm cho vị đại hiệp này chán nản.
Đại hán nhận thua, cũng biết rằng bản thân mình bị nội lực của một cao nhân đánh bay, hơn nữa tuyệt đối là lợi hại hơn tất cả mọi người ở đây.
" Hảo! Tiểu anh hùng quả là thâm tàng bất lộ! Lại có võ công lợi hại như thế, tiểu nữ của ta thật có phúc mà!" - Lúc này, bên cạnh vang giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361359/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.