Thời điểm Tư Vực tỉnh dậy, thì cả hai đã bị đưa đến vùng ngoại ô, Đản Đản nằm cách đó không xa, còn chính mình thì bị trói cả tay chân, trước mặt là một nam nhân áo lam, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy được, thì ra người này chính là ông chủ hiệu tơ lụa. 
" Hóa ra ngươi chính là đạo tặc hái hoa?" - Tư Vực không chút kinh sợ. 
" Ha ha! Chính là tại hạ!" Hái hoa tặc cười cười nói, " Ban ngày nghe cô nương nói muốn bắt tại hạ, sợ đến mức tại hạ phải cho cô nương dùng một lượng lớn mê hồn hương. Thật đúng là linh nghiệm! Có võ công cũng bị làm cho hôn mê!" 
" Vậy xem ra là vinh hạnh của ta, đáng giá để ngài dùng nhiều liều lượng đến như vậy!" - Tư Vực vừa nói, vừa tranh thủ cở trói. - " Ta đã từng đọc qua một ít về loại hương dược này, nó có thể làm cho ngươi ta toàn thân vô lực, ngay cả nội công đều không sử dụng được." 
" Cô nương nói đúng! Đây là mê hoa của Tây Vực! Ha ha! Chúng ta đừng lãng phí thời gian! Cứ thả lòng đi, tại hạ nhất định sẽ nhẹ nhàng đối đãi với cô nương!" - Hái hoa tặc cười gian trá chậm rãi bước đến gần Tư Vực. 
Tư Vực giãy dụa mong thoát khỏi dây thừng, sợi dây thừng này được thắc quả thực rất công phu, cởi lâu như thế mà vẫn không thoát ra được! Nếu hắn khinh bạc mình mà mình vẫn không cởi ra được thì e là phiền phức! – Tư Vực suy nghĩ. 
Hái hoa đặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-don-dau/1361361/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.