Chương trước
Chương sau
Trong cung, Đãi vương vội vàng tiến vào, trên người làbộ áo bào màu xám có vài chỗ chấm đen vì thuốc pháo. Hắn quỳ dưới đài bẩm báo:"Phụ vương, xin thứ cho nhi thần đến chậm. Hôm nay khắp chốn mừng vui, đôthành khắp nơi đều có pháo hoa, e rằng dễ sinh hỏa hoạn nên nhi thần tuần tranhiều lần rồi mới tới."
"Hiến nhi vất vả." Tiếp vương hỏi, "Vừanãy có tiếng nổ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Hiến do dự một lát, lại nhìn sang Lý Dịch, rất radáng ngần ngại.
"Có gì mau nói, đừng dông dài!" Tiếp vươngluôn luôn phản cảm trước những người làm bộ làm tịch.
"Dạ, là hộ dân nọ bắn pháo hoa quá nhiều mà gâynổ. Chính là gia đình trước kia đã được phụ vương ngự ban bảng hiệu, Bình giađó ạ."
Lý Dịch "Hả" một tiếng rồi đứng lên.
"Nhi thần biết thái tử điện hạ cùng Bình Đại Phúccó đi lại, cho nên tự mình tới nơi." Lý Hiến nói đến đây, trên mặt khôngthể tự kìm hãm, lộ nét cười nhạo, "Nhi thần sau khi an bài thỏa đáng, liềntới đây nên có chậm vài phần."
Lý Dịch biết tiếng nổ kia không đến từ nhà của BìnhĐại Phúc, theo hắn phán đoán, tiếng nổ đó đến từ phía nam kinh thành, mà nhàcủa Bình Đại Phúc lại ở phía tây. Quả nhiên trong 4 cửa thành thì cửa nam là dễvào nhất, Tư Mã Tĩnh Ngạn rốt cuộc đã cổ động được Trần gia theo cửa nam vàothành — tướng Thiên Chi thủ thành cửa nam vốn xuất thân từ Trần gia.Tiếng nổkia là từ pháo hoa báo hiệu cho Trần gia động thủ.
Lý Dịch thất thố đứng lên, thật trùng hợp giống như dolo lắng cho Đại Phúc. Tiếp vương kéo Lý Dịch ngồi xuống rồi nói, "Ngồi đi,Hiền nhi."
Lý Hiến tạ ơn ngồi xuống cạnh Lý Dịch, lại cố ý nhỏgiọng nói thầm: "Ngũ đệ còn ngồi được sao!"
Lý Dịch liếc hắn một cái.
Tiếp vương cho gọi đội ca múa trở lại. Lý Hiến đầy đắcý, gián tiếp để lộ 1 mảnh y phục trước mặt Lý Dịch, mắt Lý Dịch nhất thời vằnđỏ. Đó là thứ vải của bộ y phục ngày đó hắn đưa cho nàng.
Lý Hiến thu lại mảnh y phục, trên tay lại có một lọntóc đen. Lý Dịch cắn răng, cả người căng thẳng. Bên cạnh, Lý Huyễn chăm chúnhìn tay Tiếp vương đang giữ Lý Dịch, là giữ nhưng không giữ chặt.
Lý Phỉ lạnh lùng quan sát, đầu ngón tay thon dài gõnhẹ lên mặt bàn. Tùy tùng phía sau liền rót rượu, âm thầm ra dấu mà chỉ có LýPhỉ mới hiểu.
Nhạc vừa dứt, vũ nữ vừa thu tay áo. Đã thấy Lý Dịch đira, tuyệt không quay đầu lại.
Sau một lượt múa hát nữa, một đội cung nữ giả dạngngười Khế Liệt Tát đi vào làm Tiếp vương không khỏi bật cười, "Nếu có ngàythu phục được Khế Liệt Tát, ta nhất định phải xem lại màn ca vũ này!".
Bọn nữ tử mặc áo da cừu, động tác múa hiên ngang làmmọi người kìm lòng không đậu liên tưởng đến thảo nguyên. Chỉ là giả dạng Khế nữđã vậy, nếu là Khế nữ thật sự thì tốt biết bao.
Mọi người đang mơ màng say mê, dưới đài bỗng nhiêntruyền đến tiếng đánh nhau. Đám cung nữ nhát gan lập tức dừng múa, nơm nớp losợ đứng ở giữa sân. Các hoàng tử và thị vệ trong cung vội vàng tới che chắn choTiếp vương.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ có Lý Phỉ trấn định hô:"Bảo hộ phụ vương." Giờ phút này, chỉ có hắn võ công cao nhất.
Lý Phỉ không cùng các hoàng tử đến gần Tiếp vương màmột mình đứng ở trước đám cung nữ, lấy từ sau lưng ra một thanh đoản kiếm, từtrong vỏ thanh đoản kiếm rút ra một cây roi dài màu đen. Roi vang một tiếngnhỏ, đánh vào tường ngọc bích, nghe như tiếng đao kiếm chạm nhau.
Lý Hiến cười rộ lên: "Lục đệ à lục đệ, cây roinày làm sao được việc?" hắn lại tự cho mình hài hước nói, "Ngươichẳng lẽ chưa từng nghe qua câu ngoài tầm tay với sao?"
Lý Phỉ lạnh lùng không nói.
Lý Hiến càng cười lớn, theo tiếng cười của hắn, mộtđám quân sĩ vọt vào trong điện, cầm đầu là trưởng gia tộc Trần thị Trần TrìHoa.
"Trần công vì sao mà đến?" Tiếp vương trấnđịnh hỏi.
Trần Trì Hoa đứng cách Lý Phỉ một đám cung nữ, trả lời"Trì Hoa vì bệ hạ mà đến." Không đợi Tiếp vương hỏi lại, hắn quỳxuống cất cao giọng nói, "Nước Tiếp ta ngày một suy thoái, mà bệ hạ cũngđã lớn tuổi, Trì Hoa vì nước Tiếp mà suy nghĩ, nguyện chịu tội tru tộc mà thỉnhbệ hạ thoái vị, truyền ngôi cho hoàng tử trẻ trung khoẻ mạnh, thỉnh bệ hạ chophép."
Tiếp vương cười lạnh nói: "Ngươi có phải là quánóng vội! Sau khi trẫm trăm tuổi tự nhiên truyền ngôi cho Dịch nhi, người cầngì phải làm ra chuyện bức vua ngày hôm nay?"
Trần Trì Hoa đứng dậy nói: "Thái tử cố nhiênkhông xấu, nhưng cũng không phải là tốt nhất. Bệ hạ chẳng lẽ không nhìn ra sao?Vô luận Đãi vương, Phái vương, thậm chí Địch vương đều hơn thái tử. Có phải bệhạ lo lắng thị tộc kiêu ngạo, ngoại thích đoạt quyền? Cho nên lập một Lý Dịchchỉ biết nữ sắc, không biết đạo quân thần, cha con? Không sai, tội thần xác thựcbức vua, chỉ mong bệ hạ thấy được, bảo hộ ngài lúc này là Đãi vương, Pháivương, đứng trước thần là Địch vương, thử hỏi thái tử chạy đi đâu?"
Nét mặt Tiếp vương thoạt có vẻ khổ sở.
"Thỉnh bệ hạ thánh tài. Huỷ bỏ ngôi vị thái tửcủa Lý Dịch, lập tân quân!"
Bốn phía trầm mặc, tiếng đánh nhau đã tạm ngừng khiTrần Trì Hoa lên điện — quanh điện hiện toàn là người của Trần Trì Hoa và vàicái đầu của những thị vệ phản kháng.
Lý Huyễn bất động thanh sắc mà chờ, hẳn là Tư Mã TĩnhNgạn đã vứt mồi cho Trần gia. Làm cho Tiếp vương chính mình chọn lại một trongba anh em hắn. Trần gia ra mặt mặc dù có phiêu lưu nhưng khả năng thắng lợichiếm phần lớn. Trần gia bức cung Tiếp vương, đương nhiên không thể không ưutiên cho Đãi vương.
Lý Huyễn trù tính, ngay cả nếu Đãi vương thành tháitử, ngày sau hắn sẽ mượn cớ Đãi vương từng bức vua mà quang minh chính đại vìnghĩa diệt thân.
"Thỉnh bệ hạ thánh tài!" Đám quân sĩ đồngloạt giương cung bạt kiếm.
Tiếp vương chậm rãi đứng dậy, yên tĩnh đột nhiên trởlại. Công công bên cạnh đưa cho hắn một vật, trừ Lý Phỉ, mọi người đều theo dõivật trong tay hắn.
Đó là một cái nỏ bằng gỗ được chế tác khéo léo, nhưngso với nỏ bình thường thì có điểm không giống. Phần mang tên trên nỏ rất khácmà mũi tên càng khác, giống 1 viên đạn hơn.
"Trần công cũng biết đồ vật trên tay tachứ?" Tiếp vương chậm rãi hỏi.
Trần Trì Hoa nheo mắt nói: "Bệ hạ nghĩ dùng thứđó thì có thể ngăn năm vạn tinh binh của thần sao? Bệ hạ chẳng lẽ phải ép thầnphạm tội tày trời sao?"
Tiếp vương cười, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, giơcung nỏ lên nhắm Trần Trì Hoa.
Mọi người chỉ nghe "Thu" một tiếng, một viênđạn được bắn thật mạnh xuyên qua Địch vương đang đứng yên, xuyên qua sườn haicung nữ cuối cùng xuyên thủng thân thể Trần Trì Hoa, lại xuyên thủng vài tênquân sĩ phía sau hắn. Tiếng kêu thảm thay nhau nổi lên.
Trần Trì Hoa kinh hãi chi cực: "Đây là cái gì?Này..."
Mọi người đều bị kinh hãi, Trần Trì Hoa bắt đầu đổmáu, đám quân sĩ phía sau hắn đổ rạp trên mặt đất, nhìn thấy ghê người.
Chỉ nghe Tiếp vương lãnh khốc nói: "Trần công dùcó cường binh vạn người mà có tâm phản thì cũng không thể sống." Hắn đặtlại cung nỏ lên tay công công.
"Huống chi ta đã chuẩn bị hàng ngàn cung nỏ nhưvậy." Tiếp vương lạnh lùng đảo qua đám thủ hạ và các hoàng tử, ánh mắtdừng lại trên người Lý Huyễn. Tuy rằng không có cung nỏ chỉ vào, nhưng Lý Huyễnlại cảm thấy đổ mồ hôi phía sau lưng.
"Dịch nhi, ngươi còn không ra?"
Lý Hiến quá sợ hãi, bỗng nhiên cảm thấy thôi rồi.
"Vâng thưa phụ vương." Lý Dịch từ sau lưngTiếp vương đi ra, toàn thân mặc giáp, "Khởi bẩm phụ vương, bọn tặc tửtrong kinh thành đã bị nhi thần cơ bản khống chế được, còn trong cung, phụvương cũng đã hạ được Trần công cùng thủ hạ của Đãi vương." Quân sĩ TrầnTrì Hoa vào cung chính là dính bẫy của Lý thị phụ tử.
"Cuối cùng là chuyện gì?" Có người khe khẽhỏi.
Lý Dịch tự nhiên sẽ không giải đáp, chỉ cùng Tiếpvương quan sát Phái vương Lý Huyễn đang biến sắc. Ít nhất Lý Huyễn có một chútkhả năng dự đoán, đã nhìn ra Bình Đại Phúc có địa vị đặc thì trong lòng LýDịch.
Biết rõ y phục Lý Hiến đưa ra là đồ phỏng chế, biết rõtóc đen kia không là của nàng nhưng tim Lý Dịch vẫn đập nhanh, cho nên Lý Hiếnđã nhìn ra chân tình của hắn.
Trần Trì Hoa tất nhiên là không cam lòng, ra lệnh choquân sĩ tiếp tục trận chiến. Nhưng Tiếp vương tàn khốc một câu "Buông binhkhí, không nghe sẽ tru di cửu tộc " làm quân tâm dao động. Đám quân sĩ nàyđều biết bức vua là phạm thượng, mà nay Lý Dịch đã xuất hiện, rõ ràng Đãi vươngtính sai đại sự, nếu tiếp tục chống lại thì kết cục là tru di cửu tộc, ngườithông minh đều dễ dàng sáng suốt lựa chọn. Đám quân sĩ bắt đầu hạ binh khí, quỳxuống xin hàng. Trần Trì Hoa cùng tâm phúc của hắn tiếp tục giết được vài thịvệ, nhưng làm thế nào giết hết được Tiếp binh? Trần Trì Hoa thấy tình thế khôngổn, trực tiếp dẫn quân sĩ thân tín xông lên phía trước— chỉ có liều chết giếtTiếp vương cùng Lý Dịch mới có thể xoay bại thành thắng, đáng tiếc Lý Phỉ đãchắn ở trước mặt bọn họ.
Lý Phỉ vung roi, liên tiếp mấy tiếng thanh thúy tiênminh, làm bọn họ phải lùi bước. "Trần công, nay ngươi chỉ có thể lấy chếtđể tạ lỗi với Tiếp vương!"
Tiếp vương nhìn chằm chằm hoàng tử thứ sáu vốn chỉbiết phong hoa tuyết nguyệt của mình rồi cúi đầu nói với Lý Dịch, "Bảo hắnlui ra!"
Lý Dịch tiếp nhận cung nỏ trong tay Tiếp vương,"Lục đệ, lui ra phía sau!" Hắn khoát tay, bắn nỏ, bọn Trần Trì Hoacùng ba người bên cạnh đều chết.
Lý Hiến nhìn chằm chằm, nếu hắn lúc này đoạt cung nỏtrong tay Lý Dịch, tình thế có thể thay đổi không? Hắn bất giác đi về phía LýDịch, thình lình nghe đau nhói sau lưng, nhìn lại, là tâm phúc thị vệ thân cậncủa Tam đệ Phái vương Lý Huyễn. Lý Hiến muốn nói cái gì, nhưng người này đã mộttay che miệng hắn, một tay đâm nhanh.
Tiếng roi vút không dứt bên tai, Lý Phỉ vừa đánh vừatiến về phía Tiếp vương, ánh mắt hắn không nhìn đến kẻ nào, chỉ nhìn xuống chânim lặng mà tiến. Tiếp theo những tiếng kêu thảm tuyệt mệnh là vô số thân mìnhngã xuống, hỗn loạn vài tiếng nữ tử kinh hô vang lên ở phía sau hắn. Ngọc bíchcũng dần chuyển sang màu hồng của máu.
Trận đồ sát thật tàn khốc, Lý Phỉ đi chưa được baonhiêu bước, thủ hạ Trần Trì Hoa đã tiến lên. Hắn liên tục quất roi, chỉ nghetiếng cung nỏ, tiếng gào thét, đã thấy máu tươi văng khắp nơi, thân thể rào ràongã xuống...
Sau trận này, Đãi vương Lý Hiến cùng Trần Trì Hoa vì tộibức vua bị giết. Đức phi Trần thị tự sát. Gia tộc lớn nhất trong tứ đại thế gianước Tiếp, Trần gia mấy đời danh môn vọng tộc, đã bị nhổ tận gốc. Chỉ còn maymắn sống sót duy nhất con gái thứ ba của Đãi vương, cũng bị đày vào lãnh cung.
Đó đã là Tiếp vương ân đức, không diệt hết chín họ củaTrần gia, nhưng "Ân đức" lớn nhất mà nói là dành cho Phái vương. Theobằng chứng điều tra của Hình bộ Đại tư án, Trần thị phạm thượng tác loạn khôngcó bằng chứng cho thấy có liên quan đến Tư Mã gia tộc. Nhưng dưới sự áp chế củaTiếp vương, Tư Mã gia tộc sau sự kiện bức vua cũng không còn được như trước. MàPhái vương cũng không còn đi lại với các quan lại. Tuy trên mặt vẫn là nét xuânphong nghênh nhân nhưng là xuân phong với cơ thiếp và danh kỹ.
###
Đêm đó, sau khi Trần công và Đãi vương đền tội, LýDịch vốn định đem những chuyện quan trọng ủy thác cho Lý Phỉ, nhưng Lý Phỉ lấycớ mệt nhọc mà từ chối. Lý Dịch đành tự mình xử lý, hắn an trí đám phản quân vàphái quân tróc nã người của Trần thị tại kinh thành xong thì trời đã tảng sáng.
Sáng sớm, Lý Dịch không quản mệt mỏi, tự mình dẫn tùytùng tới nhà Bình Đại Phúc. Tư Mã Tĩnh Ngạn đứng ở cạnh bảng hiệu "PhúcHuệ ", trầm giọng nói: "Ta đã dốc hết lực nhưng lửa mạnh quá, phủ củata cũng bị đốt tới."
Lý Dịch xoay người xuống ngựa, khom người xuống tấmbảng hiệu cháy dở, tay đụng vào chữ "Phúc", cảm thấy đau lòng. Hắnthu tay, đứng lên quát: "Tần Đại Đồng đâu?" Tần Đại Đồng là thủ lĩnhthị vệ hắn đã an bài ở nhà của Bình Đại Phúc.
Một thân ảnh lặng yên xuất hiện, cung kính đáp:"Thuộc hạ đã kiểm tra nhiều lần, Bình cô nương và người của Bình gia khôngở đây."
Lý Dịch không để ý Tư Mã Tĩnh Ngạn ở bên, trách mắngTần Đại Đồng: "Bản cung hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Bình Đại Phúcvì sao không ở đây?"
Tần Đại Đồng ảm đạm nói: "Thuộc hạ khôngbiết!"
Lý Dịch cực kỳ tức giận: "Ngươi không biết? Bảncung lệnh cho ngươi ngày đêm bảo hộ, ngươi dám hồi báo bản cung ngươi khôngbiết?"
Tần Đại Đồng không biết nhưng Tư Mã Tĩnh Ngạn biết.Chuyện Trần gia bức vua cũng là hắn đứng phía sau. Hắn cân nhắc, tuy rằng nhàBình Đại Phúc với nhà hắn cách vách nhưng dù sao rất nhiều người kinh thành đềubiết Tư Mã Thu Địch con hắn hay qua lại nơi đây, nếu nói hắn không biết chuyệngì xảy ra thì thật khó tin. Tư Mã Tĩnh Ngạn trầm giọng nói: "Điện hạ,chuyện xảy ra quá nhanh. Nhà Bình cô nương có rất nhiều pháo hoa của Lô Tứ, khibị cháy nổ thì uy lực không nhỏ. Chỉ là ta thấy vụ cháy này có điều kỳ quái.Rất nhiều hạ nhân nhà ta đều nói bên nhà Bình cô nương ngoài tiếng đốt pháo còncó tiếng đánh nhau. Tiếc là khi bọn hạ nhân nhà ta chạy sang thì lửa đã quálớn, bọn họ vội vàng cứu hoả mà không hề gặp qua ai khác."
"Phanh" một tiếng, Tần Đại Đồng bị Lý Dịchđá chổng vó.
Lý Dịch mắt đỏ vằn, xoay người nắm vạt áo Tư Mã TĩnhNgạn: "Là ngươi hại nàng! "
Tư Mã Tĩnh Ngạn không phản kháng, chỉ nhìn bảng hiệu,nói: "Là nàng phải đi."
Lý Dịch nhìn Tư Mã Tĩnh Ngạn thật lâu, đột nhiên buônghắn ra, xoay người vọt vào ngôi nhà đã cháy rụi. Một lát sau, Tư Mã Tĩnh Ngạntừ cửa nghe Lý Dịch hô: "Tần Đại Đồng, ngươi lăn tới đây cho bảncung!" Tư Mã Tĩnh Ngạn im lặng trở về nhà mình, Bình Đại Phúc không chết,người chết đều là người của hắn phái đến. Ngoài Lưu Ký Thủy (Thủy tỷ),bênngười nàng còn có cao thủ dùng độc Tiểu độc vương, khó trách dược phẩm mà Pháivương tặng bị trả về, người này thật lợi hại, vừa ra tay liền độc sát hơn mườingười.
Bên kia, Lý Dịch phát hiện vết máu. Tư Mã Tĩnh Ngạnmặc dù đã kịp chở hết các thi thể đi nhưng cũng không thể xóa hết vết máu.
Tần Đại Đồng thấy chủ tử biểu hiện đáng sợ thì khôngđợi hỏi vội quỳ xuống đất nói: "Tối hôm qua giờ Tuất một khắc, thuộc hạnhận được lệnh truyền phải mai phục cửa nam thành..."
"Ai truyền lệnh?" Lý Dịch hỏi.
"Trong cung, Từ đại nhân." Tần Đại Đồng cúiđầu nói, "Thuộc hạ tưởng Lưu Ký Thủy thân thủ cao cường, có việc gì cũngcó thể lo liệu, Từ đại nhân lại thúc giục rất nghiêm, thuộc hạ đành phải dẫnthủ hạ đi cửa nam, quả nhiên cửa nam..."
"Ba" một cái tát vang dội vào mặt hắn, khílực to lớn.
Lý Dịch rút bội đao ra rồi lại suy sụp tinh thần màthu hồi.
"Khanh" một tiếng, Tần Đại Đồng biết chínhmình vừa về từ quỷ môn quan.
Ít ngày sau, trong một buổi chầu, quần thần nước Tiếptrang nghiêm đứng nghe cận thần của Tiếp vương - Từ Thiện - kể một câu chuyệncó thật.
Từ Thiện là hoạn quan, từ nhỏ hầu hạ Tiếp vương, ngườinày mồm miệng lanh lợi, làm việc lưu loát. Mọi người đều biết Từ Thiện là tiếngnói của Tiếp vương.
"... Ngày ấy Cảnh nữ Bình Đại Phúc vờ ốm đau,thỉnh cầu thái tử điện hạ đáp ứng, giả triệu tập người giỏi tay nghề diễn tròđể vời các nghệ nhân đến cùng Bình Đại Phúc tháo những đồ dùng gia đình trongnhà ra, nghiên cứu làm thành cung nỏ..."
Lý Huyễn nhớ lại thủ hạ ngày ấy có báo việc Bình ĐạiPhúc mười bộ đồ dùng gia đình, đến lúc này hắn mới biết được, thì ra từ lúc đónàng đã có chuẩn bị, trong lòng hằn không khỏi hoảng sợ.
"... Lô Tứ chỉ nghĩ Bình Đại Phúc có tâm làm pháohoa, không biết nàng là muốn nghiên cứu chế tạo đạn cho cung nỏ. Trời không phụlòng người, cuối cùng nàng đã làm được. Để có thể đem cung nỏ vào cung, BìnhĐại Phúc nửa đêm bắn pháo hoa, làm người kinh thành được chứng kiến kỳ quan.Ngô vương cơ trí, qua lời thái tử điện hạ mà biết được Bình Đại Phúc này thôngminh hơn người, nên đã triệu nàng vào cung diện thánh. Nhưng đáng tiếc là nàngdù mang đến cả một xe đạn nỏ nhưng lại từ chối lời của bệ hạ. Thái tử điện hạtự mình giám sát lắp đạn vào cung nỏ. Nhờ nàng và thái tử, triều đình đã tiêudiệt được hàng phục phản quân..."
Lý Huyễn cắn răng. Ngày đó hắn không phải không thấypháo hoa, nhưng lại chỉ thấy pháo hoa đó là để lấy lòng Tư Mã Thu Địch, khôngthể đoán ra là một phần trong kế hoạch tiêu diệt phản thần Đãi vương.
Lý Huyễn nghiến răng, ngày đó nàng nếu đưa không phảimột xe đạn nỏ có lẽ hôm nay nàng có thể chân chính trở thành người của Lý Dịch.Tiếp vương sau khi được đạn nỏ đã sai người nghiên cứu để tự chế, nhưng chưa cókết quả. Nếu không thì đã có rất nhiều đạn dược dùng cho quân sự, như vậy,thiên hạ này ngày sau chẳng phải là Lý gia hắn độc bá sao? Nhưng việc nàngkhông tiết lộ phương cách chế đạn đã làm Tiếp vương nảy sinh sát ý. Thử nghĩ,người như vậy mà sang nước khác, chẳng phải sẽ thành mối họa của nước Tiếp sao?
"... Đêm giao thừa, Bình Đại Phúc đốt nhà rồi maidanh ẩn tích như đá chìm đáy biển. Ngô vương niệm tình là kì tài, đại cáo thiênhạ, triệu Bình Đại Phúc về cung, tứ phong thái tử Vương phi..."
Lý Dịch cắn môi đến nát mà không biết. Hắn thầm nghĩ,nếu thật sự như thế thì thôi, Tiếp vương muốn nàng hồi cung làm gì? Hay là muốnmạng của nàng! Nổi danh thiên hạ, có khác gì truy nã khắp thiên hạ.
Lý Phỉ thủy chung im lặng lẳng nghe, khuôn mặt tuấn mỹbình thản không thể biết đang nghĩ gì.
Bức họa Bình Đại Phúc đã được dán khắp nước Tiếp, Dựđế nước Cảnh cũng rất nhanh có hình nàng. Cô gái trong tranh mặc dù chưa phảimỹ nhân nhưng ánh mắt sáng ngời, nét mặt tươi cười lại khiến hắn nghĩ đến mộtngười. Cũng là cười, một người vừa cười đã thấy ngây ngốc, một người vừa cườiđã từ không đẹp trở thành duyên dáng.
Cũng tên Đại Phúc, đều là Cảnh nữ, ngoại trừ lông mihơi không giống còn mặt mũi, ngũ quan đều rất giống. Cảnh Thân Mậu càng xemcàng nghi ngờ. Lại còn chuyện nàng này cơ trí. Vì thế, Cảnh Vĩnh Phúc càng trởthành đề tài bán tán chốn cung đình nước Cảnh. Bất quá Dự đế chỉ ám chỉ rằnghắn quan tâm vì nàng là một người con gái nước Cảnh lưu lạc bên Tiếp quốc vànàng cũng làm hắn nhớ đến công chúa đã mất. Hắn cũng muốn Bình Đại Phúc nhậpcung Cảnh quốc, có thể được tấn phong là công chúa. Buồn cười một điều Đại Phúcvốn là công chúa.
###
Sau 1 năm sống ở kinh thành nước Tiếp, Đại Phúc lạinổi danh, so với cái danh đứa ngốc năm đó, so với Bình Đại Phúc được thái tửnước Tiếp cầu hôn, thì lần này thanh thế nàng càng lớn hơn nữa. Nhưng Cảnh VĩnhPhúc biết rõ, đây là số phận trêu chọc nàng.
Cơ hồ toàn bộ kinh thành nước Tiếp đang tìm nàng, phốlớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có bức họa của nàng, trà phường tửu quán đều có thểnghe được chuyện về Bình Đại Phúc.
Nơi nơi đều là mật thám, của Tiếp vương, của Dự đế,của Lý Dịch, của Tư Mã gia. Nhưng bọn hắn ai cũng không ngờ là Cảnh Vĩnh Phúcvẫn ở trong kinh thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.