Chương trước
Chương sau
Không bằng cáo ốm rồi đi cho xong. Cảnh Vĩnh Phúc cânnhắc.
Xuyên qua sân, đi qua một đoạn hành lang, Cảnh VĩnhPhúc nhìn thấy A Căn đang đánh quyền. Chín tuổi bán thân, hắn đã gầy yếu. Vậymà dù có chăm sóc thế nào, A Căn vẫn cứ gầy, chỉ thấy cao hơn mà thôi.
Thấy Cảnh Vĩnh Phúc đến gần, A Căn dừng trường quyền,kêu lên sợ hãi: "Đừng tới đây!"
Cảnh Vĩnh Phúc nở nụ cười, tiếp tục đi vào: "Vìsao?"
"Đừng tới đây! Lui về phía sau!"
Nhưng không còn kịp rồi, chóp mũi nàng chợt ngứa, saukhi ngửi thấy một mùi lạ thì liền bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, Cảnh Vĩnh Phúc cả người mệt mỏi,nghe Tiểu Thúy ở bên giường khóc sướt mướt kể lại nguyên do sự tình. Nguyên hômnay là ngày Thủy tỷ kiểm tra công phu của hai người, A Căn phải đánh trườngquyền một canh giờ, quy định là không ra ngoài vòng tròn mà Tiểu Thúy vẽ. TiểuThúy không phải vẽ 1 cái vòng bình thường mà dùng bột vẽ có độc trong một thờigian ngắn, qua thời gian này thì độc tính sẽ hết. Thủy tỷ kiểm tra Tiểu Thúy vềcách dùng độc, phải chính xác là một canh giờ, kết quả lại không nghĩ tới nàngngày thường chưa bao giờ xem bọn hắn luyện công, hôm nay lại tới.
Nhìn Tiểu Thúy khóc lóc, A Căn cắn răng đứng bên, còncó vẻ mặt quan tâm của mẫu thân cùng Thủy tỷ, Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười nói:"Ta đúng là không có bệnh nên tự chuốc!"
Tiểu Thúy khóc nức nở: "Là Tiểu Thúy gây ra, TiểuThúy nhất định chữa khỏi cho tỷ tỷ."
Cảnh Vĩnh Phúc nửa cười nữa giỡn: "Ta chờ ngươi,Tiểu Thúy thần y!"
Sau khi Cảnh Vĩnh Phúc đổ bệnh, cái tên Bình Đại Phúcbắt đầu truyền lưu, đầu tiên là trong vòng quan lại thị tộc nước Tiếp, tiếptheo truyền lưu đến dân chúng, đi theo là toàn bộ nước Tiếp, cuối cùng truyềnkhắp tam quốc. Bởi vì Lý Dịch thủy chung chưa nói minh được Cảnh Vĩnh Phúc giúptin tức dạng gì mà tiêu diệt được nạn trộm cướp biên cảnh nên lời đồn càngtruyền càng nguy hiểm... Tóm lại Đại Phúc lại nổi danh, nhưng lần trở lại này,nàng một chút cũng không ngây ngốc. Có người nói nàng là nghĩa nữ vì cha báothù; cũng có người nói nàng mại quốc cầu vinh; số rất ít người biết chân tướngkiệt lực vì nàng cãi lại, lại bị đánh đồng là nói dối.
Thái y đã tới Bình phủ, thuốc của bọn họ đều bị đầubếp đốt hết. Rõ ràng là trúng độc, một chút thuốc trừ gió trừ lạnh, ăn khôngchết người, thì chỉ có thể làm làm củi đốt lò.
Lý Dịch tự mình tới thăm Cảnh Vĩnh Phúc ba lượt, mỗilần nàng đều mê man, hắn biết nàng không muốn gặp, sau mới tạm thời không tới.Lý Phỉ sau ngày đó cũng không có tin tức. Còn Lý Huyễn lại sai người đưa tớikhông ít dược liệu quý, đều là bổ huyết dưỡng khí. Tư Mã Thu Địch thì hiểnnhiên bị quản thúc, vẫn không xuất hiện.
Một tháng sau, Lý Dịch cuối cùng cũng gặp được"Thanh tỉnh" Cảnh Vĩnh Phúc, về việc cưới xin, rốt cục cũng có thểnói với nàng.
"Kỳ thật khanh biết rõ tấm lòng của bản cung, bảncung chính là muốn giữ khanh lại, bất đắc dĩ mới dùng hạ sách... Là bản cungmuốn khanh nguyện ý, bản cung tuyệt không phụ lòng khanh. Điều kiện khanh đưara bản cung đã làm được, ở trước triều đình, thỉnh cầu phụ vương lập ngươi làmphi." Lý Dịch cười khổ nói, "Nghĩ lại, khanh đã sớm tính kế, đúng làphụ vương hoàn toàn cự tuyệt."
"Nhưng ta thua cuộc, không phải sao? Điện hạ vẫnlà làm được." Cảnh Vĩnh Phúc phản cảm vì Lý Dịch đã không từ thủ đoạn đểgiữ nàng ở nước Tiếp, nhưng cũng bội phục hắn không tiếc thân phận thái tử, ởchính điện công khai tuyên bố muốn kết hôn với nàng. Nàng tuy rằng thua cuộc,Lý Dịch không biết xấu hổ, nhưng cũng may Tiếp vương không chịu.
"Tả hữu đều là không chịu, nhưng bản cung cũngnên thấy đủ. Khanh chung quy đã vì bản cung ở kinh thành."
Lúc đầu, Cảnh Vĩnh Phúc cũng chỉ đáp ứng giúp hắn lênngôi vị hoàng đế.
Lý Dịch lại cung kính hỏi: "Thỉnh giáo khanh, kếtiếp bản cung nên làm gì?"
"Bảo vệ tốt Tiếp vương." Cảnh Vĩnh Phúcphiêu phiêu nói.
Lý Dịch ngẩn ra.
"Tạm thời gió êm sóng lặng đều là vì sắp đến lúcmưa rền gió dữ. Nếu có người không thể kiên nhẫn hoặc chó cùng rứt giậu, thìchuyện gì cũng có thể xảy ra. Một khi như vậy thì ắt cục diện sẽ thay đổi, màchúng ta lại chưa kịp chuẩn bị thì e rằng hại nhiều hơn lợi. Còn chuyện này,điện hạ có cảm thấy sức khỏe Tiếp vương bị lệ thuộc vào Thái y không?"
Lý Dịch thần sắc ác liệt: "Không có chứng cớkhông thể nói bừa, khanh có gì làm căn cứ?"
"Bệnh Của ta không phải phong hàn, mà là trúngđộc, nhưng Thái y viện mấy lần đến đây đều không hề ra phương thuốc đúng bệnh.Bọn họ không phải lang băm, như vậy chỉ có 1 khả năng, họ bị người sai khiến.Lấy cơ trí của Tiếp vương, đúng ra đã sớm phát hiện. Từ trước, đế vương đối vớiThái y đều tối cẩn thận. Tiếp vương vì sao tùy ý để bọn họ tồn tại?" CảnhVĩnh Phúc tự giễu cười, "Bất quá ta xác thực không có chứng cớ, mấy phươngthuốc bọn họ đưa tới ta đều bảo đầu bếp nhà ta dùng nhóm lửa."
Lý Dịch trầm sắc nói: "Khanh chính là nhân từnương tay, cho bọn họ con đường sống. Khanh làm sao bị trúng độc?"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn lãng sang chỗ khác.
Lý Dịch tự mình châm trà cho nàng, lại nói vài câu,nàng lại đem những điều đáng chú ý nhất nhất nói ra. Nếu đúng như nàng sở liệu,Lý Dịch sắp phải đối diện với mối họa huynh đệ tương tàn. Tru huynh sát phụ làchuyện không xa lạ ở chốn cung đình.
Lý Dịch bỗng nhiên chuyển đề tài, cẩn thận hỏi:"Khanh thật sự không muốn gả cho ta?"
Hắn giáp mặt hỏi, Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn, vị này cóthể nói là nhân tài trong hoàng gia, tuy rằng tuổi trẻ còn nhiều thiếu sótnhưng cơ bản đã được cha đào tạo nên có hết thảy tố chất. Có người trong hoàngtộc nào có chân tình chứ? Chuyện của Nhược phu nhân đã sớm dạy nàng hiểu rõ hoànggia vô tình. Lý Phỉ khi dễ nàng tuổi nhỏ, từng lấy sắc mê hoặc nàng, so vớihắn, Lý Dịch cũng coi như thẳng thắn, chân thành.
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi lại: "Xin hỏi điện hạ, ngàiđối với Đại Phúc là loại tình cảm nào?"
Vẻ mặt cùng lời nói của Lý Dịch lúc đó sau này CảnhVĩnh Phúc thủy chung không thể quên, hắn gằn từng tiếng: "Đó là tình cảmmà nam tử chỉ có thể dành cho nữ tử quý giá của mình."
Cảnh Vĩnh Phúc tự nhiên thấy buồn cười. Nhưng thật ralà hắn thông minh, không có lừa nàng.
"Đây là điện hạ dùng tình để cầu hiền!"
Lý Dịch nhìn nàng thật sâu: "Khanh thật sự chỉ cómười bốn tuổi sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc không nói gì. Nàng quả thật chỉ có mườibốn tuổi, nhưng không phải người mười bốn tuổi bình thường. Lý Dịch không biếtnàng cùng hắn đều xuất thân từ những gia đình hoàng thất, xuất thân này chonàng một tuổi thơ khổ sở, ép nàng không thể không trưởng thành sớm, ép nàngkhông thể không dùng hết khả năng của mình để thoát ra ngoài.
Lý Dịch bỗng nhiên bắt lấy tay Cảnh Vĩnh Phúc, đưa lênmiệng mà hôn.
"Vô luận khanh tin hay không, Dịch nguyện lấy hếtkhả năng để có thể cưới được khanh."
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy tóc gáy dựng đứng, vội vàngđưa tay rút ra.
"Khanh nghỉ ngơi cho tốt, Dịch chờ khanh."Lý Dịch nhìn Cảnh Vĩnh Phúc thật sâu, nàng lại quay đầu đi, sau một hồi Lý Dịchmới khẽ thở dài một tiếng, rồi rời đi.
Lý Dịch đi rồi Cảnh Vĩnh Phúc cẩn thận nghiên cứu taymình, tại sao nam tử khi yêu đều nắm lấy tay nữ tử? Bồ bồ nhi đối với Tiểu Thúynhư vậy, Lý Dịch đối với nàng cũng như vậy. Nàng thấy thực không thoải mái,nàng không thích. Nàng cũng thật không ngờ là có thể đối mặt với lời thổ lộ củaLý Dịch mà không có chút xấu hổ.
###
Lý Huyễn ngồi trong thư phòng, lắng nghe cấp dưới hồibáo. Tư Mã Tĩnh Ngạn im lặng đứng ở một bên.
"Bình Đại Phúc cáo ốm hơn tháng, trong lúc tháitử đến thăm ba lượt thì Địch vương không có động tĩnh gì. Bình Đại Phúc sau khilành bệnh, chưa từng ra ngoài, chỉ sai người mua các thứ bao gồm mười bộ đồdùng gia đình, ba mươi bốn bộ đồ làm bếp."
Lý Huyễn trầm ngâm một lát, sau hỏi: "Ngươi nóinàng nguyên là chủ quán rượu ở biên cảnh?"
"Vâng, nghe nói là chủ khách sạn, có đầu bếp taynghề cao."
"Chẳng lẽ không chịu ngồi yên ở kinh thành nêntính mở quán rượu nữa sao?" Lý Huyễn hạ lệnh, "Tiếp tục theo dõi.Cũng tiếp tục thu thập thông tin biên cảnh cho bổn vương."
Cấp dưới của Lý Huyễn lui ra sau, Tư Mã Tĩnh Ngạn hỏi:"Vương gia từng gặp qua nha đầu này, có nhìn ra điều gì không ổnkhông?"
Lý Huyễn trên mặt không một chút ấm áp, trầm trọngnói: "Ta suýt nữa đã bị nàng gạt khi đưa nang tài vật nàng liền nhận. Đếnkhi nghe Lý Dịch xin cưới nàng, bổn vương mới tỉnh ngộ. Nàng nguyên là chủ quánrượu, tự nhiên tin tức linh thông, bổn vương làm sao lại quên mất? Bất quá chủquán rượu dù sao cũng chỉ là chủ quán rượu, xem ra cũng là nàng không chịu ngồiyên, lại tính làm nghề cũ ở đây!"
Tư Mã Tĩnh Ngạn lại nói: "Phu nhân ta cũng từngtự mình lĩnh giáo qua. Tiểu nha đầu trong lời nói ám chỉ Tư Mã gia tộc ta khôngcần tham gia chuyện của hoàng gia, bằng không khó mà bảo toàn vinh quang ngàysau của gia tộc."
"Lại có chuyện như vậy sao?"
"Vốn là phu nhân ta đấu võ mồm không lại nha đầukia, tới hay ngày sau mới đem việc này báo cho ta. Ta bảo nàng lập lại từng câuđối thoại, mới phát hiện Bình Đại Phúc này không đơn giản!"
"Nàng vì là người của Lý Dịch mà dằn mặt chúngta. Hay là?" Lý Huyễn cười nói, "Hay là nàng có ý với Thu Địch?"
Tư Mã Tĩnh Ngạn lo lắng nói: "Ta thấy là như thếnày..." Nói tới đây mặt hắn lộ vẻ sát khí, "Nha đầu này thấy rõ thếcục, hiểu biết thông minh, nhưng không phải người của chúng ta, người nàng giúplà thái tử. Vì vậy, ngay cả khi nàng chỉ làm những chuyện vô can thì cũng tuyệtkhông thể để nàng sống."
Lý Huyễn cười lạnh nói: "Không sai, bổn vương đãgửi nhiều lễ vật tốt cho nàng? Nếu nàng dùng thì sẽ nhanh chóng mang mạng ratrả cho ta!"
###
Sau ngày Cảnh Vĩnh Phúc lành bệnh, Nhược phu nhân bènhỏi về Tư Mã Thu Địch: "Đứa nhỏ kia hay là đã đi đâu rồi, cả tháng naykhông có tin tức gì cả."
Cảnh Vĩnh Phúc biết rõ tình cảm của mẫu thân dành chocon của cố nhân, huống chi Tư Mã Thu Địch xác thực là có duyên với Nhược phunhân, nàng lập tức đem chuyện Tư Mã Thu Địch bị giam lỏng ở nhà nói cho mẫuthân hay, Nhược phu có phần buồn bã: "Đứa nhỏ đáng yêu như vậy lại bị nhốtở nhà, có khi buồn đến hư người rồi?"
"Không ngại, con có ý này. Mặc dù không thể giảibuồn cho hắn, nhưng cũng an ủi hắn một phen."
Nhược phu nhân cười: "Nhìn con cười gian vậy, ýđịnh của con chắc là không ít cổ quái!"
"Sinh con ra là mẫu thân, người hiểu con cũng làmẫu thân. Hắc hắc..." Bỗng nhiên Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ đến một chuyện,"Phái vương đưa dược liệu đến mẫu thân đã dùng chưa?"
Nhược phu nhân ôn hòa gật đầu: "Rồi. Đều là TiểuThúy tự mình nấu cho ta."
"Dược liệu tốt thì không nên lãng phí..."Nửa câu sau nàng không nói tiếp, sợ Nhược phu nhân lo lắng –dược liệu có độccũng không thể buông tha.
Lý Huyễn đưa dược liệu tới, mỗi một thứ đều là khôngđộc không hại, nhưng trên đời còn có những dược liệu, tách ra thì là thuốc haymà để chung lại thì thành độc dược. Nếu Tiểu Thúy không thấy được hoặc không đềphòng, tùy ý để chúng chung một nơi, bất kể là ai, ăn vào cũng sẽ mất đến nửacái mạng.
Cảnh Vĩnh Phúc thấy Lý Huyễn thủ đoạn độc ác, đối vớitiểu nhân vật cũng không buông tha, chỉ là hắn đã xem thường nàng. Nàng đốinhân xử thế đều lưu cho người ta đường sống, nhưng không có nghĩa nàng là ngườidễ bắt nạt.
Mấy ngày sau, Lý Huyễn được cấp dưới hồi báo, Bình ĐạiPhúc lại bệnh không dậy nổi, Lý Dịch vì thế lại ra vào phủ Bình Đại Phúc.
Vài ngày nữa, cấp dưới lại báo, sức khỏe của Bình ĐạiPhúc dường như dần dần tốt lên. Lý Dịch đưa đến một đám nghệ nhân gánh hát đểgiải buồn, trước đó, trong phủ cũng có nhiều phen ăn uống đông vui.
"Nàng ta quả là mệnh lớn!" Lý Huyễn lạnhlùng nói.
Tư Mã Tĩnh Ngạn nói: "Dễ Dàng phủ cũng không hềthiếu người tài ba dị sĩ. Nhưng thật ra thái độ thái tử có ý vị sâu xa, chỉ làmột chủ quán rượu xấu xí lại được hắn xin ban hôn trước điện, có thể thấy đượcnàng có vị trí rất lớn trong lòng thái tử. Nếu nàng chết, tất nhiên tác độngthái tử."
Lý Huyễn trầm ngâm: "Đây coi như chuyện nhỏ. Trầngia mới là mấu chốt. Hết thảy đều phải nhờ Tư Mã đại nhân âm thầm tìmcách."
Tư Mã Tĩnh Ngạn chưa kịp nói gì. Ngoài cửa đã có tiếngngười báo, Bình Đại Phúc chán xem xiếc ảo thuật với gánh hát, giờ chuyển sangđốt pháo hoa.
"Thật nhiễu sự!" Lý Huyễn mất kiên nhẫn,lạnh lùng nói, "Nàng này phải trừ!"
Tư Mã Tĩnh Ngạn im lặng.
Trở lại Tư Mã phủ đệ, Tư Mã Tĩnh Ngạn nghe tiếng pháotừ bên kia tường vọng sang, cảm thấy nghi ngờ, ban ngày ban mặt đốt pháo, cóthật nàng ta trẻ con thế không? Hắn nhìn vào phòng, nơi đang tạm khóa chân đứacon trai, khi nghe tiếng pháo, mọi sự tu thân dưỡng tính hay sự bình tĩnh nơithằng nhỏ liền không còn sót lại chút gì, như là chỉ hận không thể chắp cánh màbay. Tư Mã Tĩnh Ngạn từ nghi hoặc chuyển sang chán ghét, cái con nha đầu đángghét kia, làm sao có thể vừa câu hồn thái tử lại vừa mê hoặc con trai mình. TưMã Tĩnh Ngạn lập tức tăng sự canh phòng đối với tiểu nhi, thậm chí thu hết cáccây thang trong phủ— chỉ sợ hắn nhẫn nại không được trèo tường mà đi.
Lúc này Cảnh Vĩnh Phúc chỉ say sưa đốt pháo. Nhược phunhân, Tiểu Thúy, A Căn, Thủy tỷ thậm chí đầu bếp đều quây chung quanh mà xem.
"Thuốc pháo trắng thì ra pháo hoa đỏ, nếu ta thêmthuốc pháo cho ra pháo hoa màu vàng vào thì ra màu gì?"
"Tiểu nhân chỉ làm pháo, những chuyện này thật sựkhông biết." Pháo sư phó xấu hổ, hắn chưa bao giờ gặp qua tiểu thư nhà nàolại có nhiều chuyện lạ lùng để hỏi như vậy.
Nhược phu nhân ở bên trầm ngâm: "Cũng như phốimàu, màu đỏ cùng màu vàng nếu hòa cùng nhau chính là màu cam."
"Chính là nó!" Cảnh Vĩnh Phúc cười nói,"Ta còn muốn đốt nhựng màu màu trắng, lam, lục, có gì đốt nấy, đốthết!"
Pháo sư phó nói, "Nếu tiểu thư muốn đốt nhiều nhưvậy, hay là bỏ tiểu nhân vào đại lao cho rồi."
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm: "Còn phải thỉnh sư phóở thêm mấy ngày, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Vài ngày sau, pháo sư phó thần hồn điên đảo trở về,luôn miệng lảm nhảm "Trăm mười bảy trăm hai mươi bảy ... Dựng thẳng cửunhị hoành tứ tam..."
"Sư phó, ngài nói gì vậy?" Học trò hắn tò mòhỏi.
Đã thấy pháo sư phó ngẩn ngơ, sắc mặt nhanh chóngchuyển xanh: "Nguy rồi, quên mất rồi." Lại thì thầm một hồi, hắn suysụp nói, "Ta chung quy không có cách nào tính toán được, nàng ta còn nhỏ,không gảy bàn tính cũng không ghi trên giấy, không hiểu nàng làm cách nào? Ôi,ta lại quên mất rồi... Học trò ngoan, vừa rồi ta nói đến sổ mấy rồi?"
Tiệm pháo của sư phó này sau này trở thành tiệm pháonổi danh số một nước Tiếp, độc chiếm ngành sản xuất thuốc pháo.
###
Tư Mã Thu Địch thực phiền, mỗi ngày đều có gã sai vặttheo sau, ngay cả đi nhà xí cũng bị theo dõi. Càng phiền hắn lại càng lo lắng.Đại Phúc đốt pháo hoa, cho thấy Bình thị đang rất sung sướng, khoái hoạt, cónhư vậy mới có thể quên mất hắn. Nhưng hắn lại không thể quên Bình thị. Hắn vẫnxem người trong bức họa kia là mẹ đẻ của mình, ở cùng Bình thị một tháng, hắncàng kiên định tình cảm với Bình thị. Tuy rằng Tư Mã phu nhân cùng các vị dinương đều đối với hắn rất tốt, nhưng không có cái loại tâm ý tương thông cốtnhục thân tình này — địa vị hắn ở Tư Mã gia tộc hoàn toàn dựa vào sự sủng áicủa Tư Mã Tĩnh Ngạn. So với tình cảm của Bình thị thì hoàn toàn khác, hắn cóthể cảm nhận được, bà là thật tâm đối đãi hắn.
Nếu có thể, hắn thật muốn làm con của Bình thị, làmanh của Đại Phúc. Có lẽ Đại Phúc chỉ cảm thấy hắn là một công tử nhà hàng xóm,còn hắn, sau 1 thời gian tiếp xúc nàng, hắn luôn muốn làm hết sức mình để nàngđược vui. Tư Mã Thu Địch cảm nhận được Đại Phúc cũng nghĩ như vậy, đơn thuần làmuốn cùng nhau vui vẻ, cùng nhau chơi đùa.
Hiện tại hắn nghĩ đến vẻ mặt tức giận lại bất đắc dĩcủa Tư Mã phu nhân mà không khỏi cười trộm, lại ảm đạm nghĩ đến cảnh bị nhốttrong nhà của mình. Mấy đêm nay hắn đều thức rất khuya, tối nay cũng khôngngoại lệ.
Gã sai vặt ở ngoài bỗng nhiên kinh hô lên: "Côngtử! Công tử, ngươi mau đến xem, là pháo hoa!"
Hắn chạy ngay ra, chỉ thấy cách đó không xa trời caoyên hoa nở rộ, trông rất đẹp mắt. Đỏ rực đoàn hoa, xanh mượt tùng đám, ngàn đóavạn đóa, giống như cảnh trí trong lễ mừng năm mới, không khỏi khiến cho hắnngây người.
"Cừ thật! Chẳng khác gì pháo hoa của phủ chúngta!" Gã sai vặt tán thưởng.
Tư Mã Thu Địch không nói tiếp, chỉ lo xem, pháo hoasáng lạn tươi đẹp làm hắn quên hết tất cả ưu phiền. Bỗng nhiên, mấy đóa hỏa hoađồng thời khoe ra, màu sắc sinh động, cuối cùng là 1 chùm hoa thật lớn màu cam,thứ màu chưa ai từng thấy ở pháo hoa. Thật vô cùng huy hoàng diễm lệ, thần kỳlại tịnh lệ vô cùng.
Tư Mã Thu Địch nở nụ cười.
Gã sai vặt nhìn Tư Mã Thu Địch. Rõ ràng là nhà bên đãlàm công tử rất vui, so với những ngày qua hắn luôn buồn bực, đến cả những câyquạt yêu thích cũng không cầm đến.
Tư Mã Tĩnh Ngạn cũng thấy được. Cảm thấy phản cảm hơigiảm. Bình Đại Phúc này đối Thu Địch cũng coi như hữu tình.
Trong lúc ấy, vô số người ở kinh thành cũng xem đượcpháo hoa, tán thưởng không ngừng. Chỉ có pháo sư phó còn cân nhắc: "Thếnào mới có thể làm ra? Độ cao không khó, nhưng dù sao tính toán..."
Đầu bếp ở bên cạnh nhìn Cảnh Vĩnh Phúc, nét mặt vừathú vị vừa kỳ quái. Đám người Thủy tỷ lại đều là vẻ mặt cười hì hì, A Căn cũngkhó kiềm chế tính trẻ con, đùa nghịch đám pháo do Cảnh Vĩnh Phúc làm. Chỉ cóNhược phu nhân thủy chung sung sướng thưởng thức pháo hoa — đây chính là pháohoa đặc chế cho Tư Mã Thu Địch.
Đêm pháo hoa chấm dứt. Đô thành phủ nha có lệnh cấmhành vi quấy nhiễu dân chúng của Bình phủ, vuốt mặt nể mũi, bọn họ cũng làkiêng dè Lý Dịch nên đích thân tới phủ khách khí nói chuyện, không cho mờingười nhà Bình phủ tới nha môn. Nhưng chấn động của đêm pháo hoa thật sự quálớn, hôm sau, Lý Dịch đành phải mang Cảnh Vĩnh Phúc vào cung — Tiếp vương triệukiến.
Cung điện nước Tiếp ngày đầu đông thật đẹp nhưng CảnhVĩnh Phúc không có tâm trí thưởng thức, chỉ lo ôm cái mũi đã đỏ vì gió lạnhngoài sảnh. Lý Dịch thương tiếc nói một câu: "Cũng không mang theo 1 cáiáo khoác."
Nàng cười: "Điện hạ là hận không thể đem ta baokín lại, chẳng phải không cho người khác thấy ta mới là tốt sao?"
Lý Dịch mỉm cười nói: "Đã dấu không được, ta cũngkhông hối hận!"
Nàng không dám nhìn mắt hắn, nỗ lực tránh né bằng trêughẹo: "Ta ám muội như vậy sao?" Tuy rằng đã nói qua nhưng nàng cũngchưa thể thoải mái.
Lý Dịch vừa định mở miệng thì đã thấy hoạn quan khoanthai tiến đến tuyên chỉ cho vào gặp. Vì thế, thay gió lạnh ngoại cung, CảnhVĩnh Phúc bây giờ lại quỳ trên nền đá lạnh như băng trên điện.
"Dân nữ Bình Đại Phúc tham kiến bệ hạ."
Lão hoàng đế không để nàng quỳ lâu: "Đứng lên nóichuyện!"
Nàng cung kính đứng lên.
"Nghe Đô thành phủ nha báo, đêm qua ngươi bắnpháo hoa?"
Nàng nói: "Bẩm đúng. Dân nữ lớn mật, nghĩ rằnggần sang năm mới nên muốn làm một chuyện mới mẻ sáng lạn cho thái tử điện hạ.Hôm qua xem như đại công cáo thành, chỉ một lần này, về sau sẽ không vô duyênvô cớ làm ra chuyện quấy rầy láng giềng như vậy nữa."
Tiếp vương yên lặng đánh giá nàng hồi lâu, mới nói:"Pháo hoa của ngươi đa dạng lại mới mẻ, đến Tết ngươi hãy vào trong cungmà chơi nhé."
Nàng vội hỏi: "Dân nữ sao có thể làm ra pháo hoaấy, dân nữ không dám tham công, đều là công của sư phó Lô Tứ."
Tiếp vương nói vài câu rồi cho nàng trở về, tuyệtkhông nhắc đến chuyện Lý Dịch xin ban hôn, việc này rất hợp ý nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc đi rồi, Tiếp vương lưu Lý Dịch lại,nói: "Nàng nếu là công chúa Đại Phúc của nước Cảnh tái sinh thì thật làchuyện tốt." Lý Dịch sau lại chuyển lời đến Cảnh Vĩnh Phúc làm nàng cảmthấy líu lưỡi. Tính theo lợi ích của nước Tiếp, nếu thái tử lấy công chúa nướcCảnh thì có thể nói là môn đương hộ đối, rất ưu việt cho thế cục đương thời củanước Tiếp. Chuyện muốn nàng Tết vào cung chơi không phải là chuyện xã giao màlà Tiếp vương đang ám chỉ muốn nàng tiến cung. Nàng đương nhiên cự tuyệt.
Lời nói của cha con họ Lý thật thâm sâu.
###
Tết gần đến, cuộc sống của Cảnh Vĩnh Phúc cũng có thêmtư vị. Tư Mã Tĩnh Ngạn đột nhiên tới chơi.
Là Tư Mã Tĩnh Ngạn tự mình tìm tới cửa, muốn xem CảnhVĩnh Phúc đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào. Nhưng hắn thất vọng rồi, trênđời không có yêu nghiệt nào bình thường như vậy.
Tư Mã Tĩnh Ngạn lấy cớ muốn cảm tạ Cảnh Vĩnh Phúcchiếu cố con của hắn, mang lễ vật tới cửa, kì thực muốn thăm dò Bình phủ. Hắncũng không đến nỗi quá thất vọng, hắn đã thấy được Thủy tỷ.
Bởi vì đã gần đến Tết, Cảnh Vĩnh Phúc cũng nhân đó trảlễ một ít dược liệu trân quý, chúc Tư Mã phu nhân trường mệnh trăm tuổi.
Buổi tối hôm đó, mang về " dược liệu trânquý", Tư Mã Tĩnh Ngạn xanh mặt xuất hiện ở Phái vương phủ. Nghe nói saukhi hắn rời đi, Phái vương cũng trầm mặc cả ngày. Đây là Dễ Dàng phủ hồi báotin tức.
###
Tết rốt cục cũng tới.
Người nhà Bình thị tụ tập trong viện, ngoài sân chấtnhiều loại pháo hoa hiếm thấy, là quà đáp tạ của Lô sư phó.
Tiểu Thúy vui sướng hỏi: "Như thế này là chúng tacó thể đốt pháo từ năm nay tới sang năm?"
"Đúng vậy, kỳ thật chỉ là một ngày." CảnhVĩnh Phúc bỗng nhiên cười gian, "Tối hôm nay ngươi ngủ cùng mẫu thân ta,chẳng khác nào cùng bà ngủ một năm, sau một năm liền trả mẫu thân lại chota."
Mọi người mỉm cười.
Thủy Tỷ chê cười nàng: "Cứ như con nít, lớn nhưvậy còn quấn quít lấy mẫu thân, ngủ cùng mẫu thân mà không biết mắc cỡ!"
"Ta thích thì làm thôi, ai bảo Tiểu Thúy cứ đòitheo mẫu thân!" Cảnh Vĩnh Phúc nhào vào lòng Nhược phu nhân.
Nhược phu nhân xoa đầu nàng, mắt nhìn xa xa. Cảnh VĩnhPhúc thấy giận, trong lòng mẫu thân không chỉ có nàng mà còn có tên hàng xóm.
Hồ nháo một trận. Bình gia chưa đốt pháo hoa thì bênTư Mã gia đã bắt đầu phóng loạn.
Lô sư phó sau khi cải tiến pháo hoa thì làm không kịpbán, dù vậy, hắn vẫn tặng rất nhiều cho Cảnh Vĩnh Phúc. Cảnh Vĩnh Phúc khi đóđã bảo công trạng là của Lô sư phó, kỳ thật đều do nàng phát minh ra những cảitiến này.
"Rốt cuộc khi nào mới đốt pháo hoa?" Đầu bếpnhịn không được, hỏi.
Cảnh Vĩnh Phúc cười: "Không vội không vội! Hàngtốt phải đốt sau cùng! Hay là ngươi đốt pháo trước đi" Nàng đưa tràng pháocho hắn, Tiểu Thúy liền xua tay: "Không được! Pháo nổ rất lớn, chỉ làm mọingười giật mình, đợi một chút rồi đốt pháo hoa vẫn tốt hơn!"
Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ: "Như vậy đi, ta sẽ cho mỗingười các ngươi tự mình đốt pháo hoa." Nàng đem pháo hoa phân cho A Căn,Tiểu Thúy. Riêng Thủy Tỷ được nhận một cái pháo hoa thật lớn. Đầu bếp trừng mắtnói: "Đại Phúc bất công, cho Thủy tỷ cái pháo tốt nhất!" Từ sau khiđến kinh thành, hắn không hề kêu nàng là tiểu chưởng quầy nữa mà dần dần kêu làĐại Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc cười, "Lát nữa ta cho các ngươi tựchọn."
A Căn liếc mắt vào cái pháo của Thủy Tỷ, ồm ồm nói:"Ai chẳng biết cái pháo đó là ngươi làm cho Thủy Tỷ, còn chúng ta chỉ đượcđốt pháo của Lô sư phó!"
Cảnh Vĩnh Phúc cười lớn khỏa lấp xấu hổ, Thủy Tỷ trừngmắt với hắn một cái: "Sư phó ngươi cũng dám chê!"
"Thôi cho qua!" A Căn làm bộ hào phóng nói.
"Cái pháo này đốt sẽ ra hình gì?" Đầu bếp kềsát vào Thủy Tỷ hỏi nhưng ý không ở trong lời.
"Đốt thì biết."
"Phanh —— ba!" A Căn bắt đầu đốt pháo hoa,Tiểu Thúy che lỗ tai kêu, "Chờ chút hãy đốt, náo loạn quá đi!"
Lại nghe một tếng động lớn, Thủy Tỷ từ từ xé lớp giấybọc pháo hoa, chuẩn bị châm lửa. A Căn cùng Tiểu Thúy không chú ý, tới khi phátgiác thì đã thấy một đạo bạch quang phóng thẳng lên bầu trời đêm cùng 1 tiếngvang nhỏ.
Tiếng vang này mặc dù không sắc nhọn, nhưng cũng khônggiống với tiếng động xung quanh, đạo bạch quang phóng lên không trung vẫn khônghề thay đổi màu sắc, rồi dần đạt đến độ cao hơn hẳn các pháo hoa khác.
Thủy Tỷ trầm giọng nói: "Tiểu Thúy, A Căn, đầubếp đến đây đi!" Ba người theo lời, Cảnh Vĩnh Phúc thì đã kéo Nhược phunhân đến sau Thủy tỷ từ trước.
Khi phóng tới điểm cao nhất, pháo hoa bắt đầu biếnđổi. Một vòng tròn ánh sáng trắng rực rỡ tỏa lan rồi có 1 vạch trắng sổ dọc từvòng tròn, tiếp đến lại có 1 thanh xoãi dần ra 2 bên của vạch trắng, sau đópháo hoa rơi dần xuống trong không trung.
Đây là kết quả từ nhiều lần tính toán sau tâm huyếtcủa Cảnh Vĩnh Phúc.
"Ách!" A Căn không chút khách khí thu hồiánh mắt. Pháo hoa lớn như vậy bất quá chỉ là những đường cong màu trắng đơngiản, uổng công A Căn chờ mong.
Thủy Tỷ vẫn nhìn tới trước, không quên trào phúng CảnhVĩnh Phúc một câu: "Ta làm sao lại quên mất, ngươi chính là Đại Phúc,không có Lô sư phó, chỉ có thể làm tới vậy ..." Nói chưa dứt lời, nàng đãthấy một nhóm người bất ngờ nhảy vào đám người Bình gia. A Căn bảo vệ mọingười, nói lớn : "Đừng sợ, ta bảo hộ mọi người!"
Cảnh Vĩnh Phúc vẫn nhìn chăm chú đám pháo hoa đang rơixuống. Khi làm pháo hoa, nàng không nghĩ ngợi liền làm đồ án này, đúng theo bứcvẽ Địch vương Lý Phỉ ngày đó của mình. Chỉ là nàng không biết Lý Phỉ khi nhìnthấy “bức họa” bằng pháo hoa thì cảm thấy thế nào.
Pháo hoa rất nhanh tiêu tán, bầu trời đêm trở lại nhưcũ.
Thủy Tỷ đánh tới nửa chừng, bỗng nhiên lui về phíasau, ngay lúc đó, A Căn bất ngờ nhào đến trước người Cảnh Vĩnh Phúc, sau mộttiếng "Phanh" hắn ngã vào lòng nàng, trước mắt nàng là một hắc y nhânbịt mặt.
"Ca ca!" Tiểu Thúy kinh hô. A Căn trongmiệng chảy ra máu tươi, gian nan nói, "Không sợ... Ta bảo hộ mọingười!" rồi ngất đi.
Cảnh Vĩnh Phúc không cầm được nước mắt, A Căn đã vìnàng đỡ đòn trí mạng của đối phương. Đối phương hiển nhiên đã tính đến thân thủcao cường của Thủy Tỷ, trước mặt thì thu hút sự chú ý của Thủy Tỷ, sau lưng thìđánh lén nàng, nếu không có A Căn, nàng đã phải đi gặp diêm vương. Dù sao A Cănvẫn chỉ là một đứa nhỏ!
Đầu bếp thay nàng đỡ A Căn, thất thố nói: "Tạisao có thể như vậy? Như thế nào..."
Đám người đấu với Thủy Tỷ đang hướng về Cảnh Vĩnh Phúcmà đánh tới. Nhược phu nhân kích động ôm lấy nàng, lại thấy Tiểu Thúy kỳ quái,đã không né lại còn tiến lên. "Các ngươi giết ca ca ta! Ta... Ta... Tamuốn các ngươi chết!" Tiếng hét mảnh mai đầy oán giận không lớn nhưng lạichấn động lòng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.