Với quá nhiều thị vệ như vậy bà ta khó có thể độngthủ.
Tiểu Thúy vào phòng, Cảnh Thú Thịnh đã chết ngất ởtrên giường, trên cổ có dấu một vòng đỏ.
Ngô Tiên Tử hỏi Cảnh Vĩnh Phúc rốt cuộc có chủ ý gì.
Nàng lại nói:
"Người này thực đáng thương."
Ngô Tiên Tử hỏi lại, nàng cũng không đáp.
Trên đường trở về phòng, nàng chỉ lẳng lặng mà đi.
Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng khó chịu, chỉ có chính nànghiểu được nàng rốt cuộc đang làm cái gì.
Nhưng ngày hôm ấy vẫn còn rất nhiều mệt mỏi.
Sau khi lành bệnh, Cảnh Vĩnh Cẩn lại tới tra tấn CảnhVĩnh Phúc.
Nàng ta dẫn theo không ít thị vệ, ăn mặc phấn son kiềudiễm vô cùng, mặt mày hớn hở ngồi ở chính điện Vĩnh Phúc cung chờ Cảnh VĩnhPhúc.
Vừa thấy Cảnh Vĩnh Phúc trở về, nàng ta liền nhướnđuôi lông mày, mở miệng cảm ơn.
Nghe nàng ta nói vài câu, Cảnh Vĩnh Phúc mới biết vìsao nàng ta hưng phấn như thế.
Thì ra ngày ấy Dự đế chặn Lý Phỉ trên đường vào cunglà để cho Cảnh Vĩnh Cẩn thấy hắn.
Lần gặp trước, nàng ta bệnh, không được xem Địch vươngthổi sáo, chỉ nghe vài vị tỷ muội kể lại.
Nàng ta vốn không cam lòng chuyện Lý Dịch không muốncưới nàng.
Sau khi thấy mặt Địch vương thì muốn lấy hắn.
Vì sự tình chuyển biến đột ngột, Dự đế lại phải hứa gảnàng ta cho Địch vương.
"Còn phải đa tạ Huệ Phúc.
Nếu không phải mấy ngày trước đây, ta đến huyên náochỗ ngươi đến bị bệnh, Cẩn Tú này thật đúng là không có cơ hội gả cho Địchvương."
Cảnh Vĩnh Cẩn nói,
"Nghe nói Huệ Phúc đón tiếp Địch vương mấy ngày.
Địch vương chân trước vừa đi Huệ Phúc liền bị bệnh.
Không biết Huệ Phúc là tâm bệnh hay còn bệnh gì khác?
Chỉ cần không phải tương tư là tốt rồi!"
Cảnh Vĩnh Phúc nhíu nhíu mày.
Nàng ta nói cái gì vậy?
"Huệ Phúc ngươi nên biết,
Địch vương thật sự là rất đẹp,
Tiếng nói cũng dễ nghe.
Có thể trở thành Địch vương phi, thiên hạ còn có aimay mắn bằng ta?
Ngươi nói xem, Huệ Phúc?"
Cảnh Vĩnh Phúc hé miệng, lại không biết nên như thếnào trả lời nàng ta.
Nhìn tư sắc động lòng người của nàng ta, Cảnh VĩnhPhúc lại thấy nàng ta đáng thương.
Hiện tại Cảnh Vĩnh Phúc một chút cũng không bị nàng takhiêu khích.
Nhìn nàng ta đắc ý, lại nghe chuyện hôn nhân của LýPhỉ cùng nàng ta cũng không thấy tan nát cõi lòng.
Thậm chí Cảnh Vĩnh Phúc rất muốn nói với nàng ta,
Thích Lý Phỉ là một gánh nặng, mà được Lý Phỉ thíchquả thực chính là kỳ tích.
Thình lình, Cảnh Vĩnh Cẩn ghé sát vào nàng hỏi:
"Ngươi thích hắn?"
Cảnh Vĩnh Phúc nghe chấn động trong lòng.
Tiếp theo Cảnh Vĩnh Cẩn bật cười ha hả,
"Thật tốt quá!
Ta thích như vậy!"
Nàng ta ác độc nói,
"Các ngươi một đám đều thích hắn, nhưng hắn làcủa ta.
Tốt nhất các ngươi vĩnh viễn đều thích hắn.
Như vậy ta sẽ vĩnh viễn cao hứng."
Cảnh Vĩnh Phúc thật sự nhịn không được, bật cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc lãnh đạm nói:
"Nếu ngươi muốn thấy ta ghen tị, thì ta thật cólỗi, ta chỉ làm ngươi thất vọng."
Ngô Tiên Tử bên cạnh toát ra vẻ mặt nghi nghi ngờ ngờ.
Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc cũng hiểu được mình rất kỳquái.
Không u oán, không chua xót, ngược lại bình tĩnh quáđáng.
Thích nam tử, đem thể xác và tinh thần trao cho hắn,
Mà hắn có lẽ sẽ cưới người khác,
Bình thường nữ tử có lẽ đã sớm thống khổ.
Nhưng là nàng thích một nam tử rất đặc biệt.
Trên đời này tuyệt không có người thứ hai.
Nếu đã thích người như vậy, nàng tuyệt không thể là nữtử bình thường.
Nữ tử bình thường không xứng thích hắn.
"Ngươi..."
Cảnh Vĩnh Cẩn trợn to con mắt.
"Cẩn Tú, nếu đã biết rất nhiều người đều thích vịhôn phu tương lai của ngươi thì nên cẩn thận.
Bằng không ta sợ ngươi chưa gả đến Tiếp quốc, đã chếtở Cảnh cung."
Đối phó với kẻ luôn tự cho mình đúng, Cảnh Vĩnh Phúckhông hề vòng vo,
"Tốt nhất đừng chạy loạn, ở yên trong cung củamình.
Những thứ người khác đưa tới không nên đụng, lại càngkhông nên ăn.
Nếu có người tìm tới gây phiền toái, ngươi càng phảilấy cớ chuẩn bị kết hôn mà thoái thác."
Cảnh Vĩnh Cẩn thần sắc biến đổi,
"Ngươi tốt như vậy sao?
Ngươi đã biết cái gì?
Mau nói cho ta biết!"
Cảnh Vĩnh Phúc mỉm cười nói:
"Ta quả thật không cần tốt như vậy với ngươi.
Ta chỉ hy vọng về sau ngươi sẽ không đến phiền ta,
Ngoan ngoãn ở chỗ của mình, bảo trì tốt vị trí của mộtcông chúa Cảnh quốc.
Ta tha cho ngươi lần này.
Về sau nếu lại đến phiền ta, đừng trách ta không kháchkhí."
Cảnh Vĩnh Cẩn rối loạn 1 lúc, cuối cùng cười to nói:
"Ngươi vẫn là đố kỵ, ha ha..."
Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu chịu thua, người này thật hếtcứu.
Cảnh Vĩnh Cẩn nghênh ngang mà đi.
Ngô Tiên Tử nhìn nàng chằm chằm, nói:
"Đầu óc ngươi lại hỏng rồi!"
Nàng nói:
"Ngươi xem đi, nàng sẽ không đến nữa đâu."
Ngô Tiên Tử chau mày, muốn nói lại thôi.
Cảnh Vĩnh Phúc đưa mắt ra ngoài cửa sổ, bà ta gật đầu.
Cảnh Vĩnh Phúc cười, cũng là Ngô Tiên Tử thông minh.
Ảnh vệ của Dự đế chắc chắc sẽ đem câu chuyện vừa rồitừ đầu chí cuối trình báo.
Băng Nhi đưa trà lên.
Cảnh Vĩnh Phúc cầm ly trà, đầu ngón tay nhẹ nhàngkhuấy, bỗng cảm thấy động tác như vậy không phải của mình.
Nàng mỉm cười, mắt Băng Nhi chợt lóe sáng.
Cảnh Vĩnh Phúc cho rằng ánh mắt như vậy mới là đố kỵ.
Băng Nhi đã rũ mắt xuống.
Cảnh Vĩnh Phúc đặt ly trà xuống.
Một ngày này đối nàng mà nói cũng thật mệt mỏi.
Thế cục biên giới phía Bắc đã ổn.
Trương Kỳ Thụy đã trở về.
Thủy tỷ mang theo A Căn cùng đầu bếp rốt cục cũng vềtới kinh thành.
Nhưng vì đã là nhị phẩm võ tướng nên Thủy tỷ không thểở cùng Cảnh Vĩnh Phúc tại Vĩnh Phúc cung.
Dự đế vì Thủy tỷ an bài tướng quân phủ đệ, ở phía Namkinh thành.
A Căn vẫn không vào quân tịch.
Đầu bếp thân là người nước Tiếp nên cự tuyệt phongthưởng, một lý do khác càng vớ vẩn là:
"Tại hạ vốn là một đầu bếp, đầu bếp của Huệ Phúcđiện hạ, đầu bếp của Lưu tướng quân.
Được nấu cơm cho điện hạ cùng tướng quân chính lànguyện vọng tuổi già của tại hạ."
Triều thần nghe được đều trợn mắt há mồm.
Nhưng không một người nào dám giễu cợt hắn.
Chiến dịch Cảnh bắc mọi người đều biết, vị này chínhlà tướng quân giết giặc không chớp mắt.
Hắn là người cùng Tống Sở lẻn vào quận Mai Lĩnh chiarẽ thành công hai bộ tộc Khế Liệt Tát.
Dự đế không miễn cưỡng đầu bếp, chỉ nói “đáng tiếc”.
Sau khi bãi triều, Tiểu Thúy liền bổ nhào vào lòngThủy tỷ.
Cách biệt bấy lâu, thật không lời nào nói hết.
Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc phát hiện một chuyện thú vị.
A Căn và Tiểu Thúy có sự thay đổi tính cách
Hắn lần đầu gặp lại Cảnh Vĩnh Phúc, trong mắt biểu lộmột chút cảm xúc, sau liền khôi phục vẻ lạnh lùng.
Còn Tiểu Thúy, sau 1 thời gian học dược với Bao DuyênXuân, đã trở thành một tiểu cô nương hòa nhã, đáng yêu.
Bọn họ, một lạnh một nóng.
Có lẽ đây là linh cảm song sinh.
Một người mềm yếu tất người còn lại sẽ cứng rắn.
Ngô Tiên Tử cũng phát hiện sự thay đổi này, vẫn lặnglẽ quan sát hai người.
A Căn bị quan sát đến phát giận, cau mày chu miệng.
Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng tán thưởng, sau chiến dịch,hắn càng lớn càng đẹp.
Mà đứa nhỏ trong lòng Thủy tỷ kia cũng đã là tiểu mỹnhân trắng ngần, không còn bóng dáng của một tiểu độc y.
Tiểu Thúy ở trong lòng Thủy tỷ đến khi xe ngựa dừnglại.
Chưởng quầy Tam nguyệt phấn hoa sớm được tin tức tựmình ra nghênh đón.
Dân chúng bên ngoài tò mò quan sát, rì rầm bàn tán,lấy tay chỉ trỏ.
Cảnh Vĩnh Phúc nghe được vài câu.
"Thấy không, đó là nữ tướng Lưu Ký Thủy đó."
"Đúng vậy, vị kia khẳng định chính là Huệ Phúccông chúa.
Nàng hôm nay vì Lưu tướng quân tẩy trần!"
Từ chiến dịch Cảnh bắc, Cảnh Vĩnh Phúc và đám ngườiThủy tỷ, thậm chí còn có Cảnh Thân Uẩn đều trở thành nhân vật nổi tiếng với dânchúng kinh thành.
Cũng may lúc này đây tên thật của nàng còn chưa bị đemra nói.
Vào trong, chưởng quầy vẫn như cũ dẫn mọi người lênlầu hai, vào gian phòng trước đây nàng từng gặp Lý Phỉ.
Cảnh Vĩnh Phúc không hỏi hắn, hắn lại chỉ vào gianphòng phía trong ám muội nói:
"Gian phòng kia tuy rằng tốt, nhưng nơi đây tốthơn."
Ngô Tiên Tử khẽ cười.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn kỹ bài trí trong phòng, trong lòngliền có so đo, liếc Ngô Tiên Tử một cái rồi đi vào.
Đám người Thủy tỷ mặc dù không hiểu Cảnh Vĩnh Phúc vớiNgô Tiên có ý gì, nhưng cũng biết được chủ quán này họ gì, ánh mắt mọi ngườiđều dừng trên người Cảnh Vĩnh Phúc.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Cảnh VĩnhPhúc vẫn tự nhiên, trước mắt đều là người một nhà.
Nàng lại liếc Ngô Tiên Tử một cái rồi giải tỏa nỗi bănkhoăn của mọi người.
"Gian phòng này trừ bỏ chiêu đãi chúng ta, nhữngkhách tầm thường tuyệt đối sẽ không được vào — bởi vì nơi đây chuyên phục vụĐịch vương."
Cảnh Vĩnh Phúc cười nhẹ,
"Ta cũng mới hiểu được khi ngày ấy nghe thấy đámngười Tiết Đồng Di nói chuyện tại gian phòng kế bên."
Ngô Tiên Tử im im không nói gì.
Mọi người nghe xong chỉ có Tiểu Thúy "À" mộttiếng, những người trầm mặc không nói.
Rượu và thức ăn lục tục đưa tới, không khí rất nhanhlại náo nhiệt.
Ngô Tiên Tử cùng Thủy tỷ uống không ít rượu.
Tiểu Thúy khi thì dây dưa Thủy tỷ khi thì dây dưa CảnhVĩnh Phúc.
Cũng may là tiểu độc y không uống rượu, bằng khôngCảnh Vĩnh Phúc liền thảm.
Đầu bếp ngẫu nhiên nói mấy câu, chỉ có A Căn vẫn trầmmặc.
Cảnh Vĩnh Phúc tự tay rót rượu cho hắn, hắn nhận rồicũng không thèm nhìn, uống một hơi cạn sạch.
Sau Cảnh Vĩnh Phúc mới biết được đây là lần đầu tiênhắn uống rượu.
Bất quá A Căn dù sao cũng mạnh hơn nàng, không có say,chính là khi trở về thời điểm bước đi có lảo đảo.
Những người ở đây không phải ngốc.
Tất cả mọi người đều biết giờ khắc sung sướng này quađi, cái chờ đợi bọn họ chính là một hồi ác chiến.
Ra khỏi Tam nguyệt phấn hoa, đầu bếp lấy ánh mắt ý bảocó chuyện nói riêng với Cảnh Vĩnh Phúc.
Đám người Ngô Tiên Tử hiểu ý liền lên một chiếc xengựa khác.
Vừa quay đi, đầu bếp liền quỳ gối trước mặt Cảnh VĩnhPhúc nói:
"Chủ thượng bảo ta chiếu cố điện hạ mộtcâu."
"Đứng lên mà nói, đầu bếp, chúng ta còn phải nhưvậy sao?"
Nhưng đầu bếp không dậy, nghiêm nghị nói:
"Chủ thượng nói vô luận điện hạ quyết ý như thếnào, làm ơn đặt an nguy chính mình quan trọng nhất,
chớ mạo hiểm,
có gì cần cứ bảo Mục Vô Danh."
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy ấm lòng.
Nàng trầm mặc một lúc lâu, hỏi:
"Hắn trở về chưa?"
Đầu bếp nói:
"Đưa điện hạ hồi cung xong, Mục Vô Danh đã thaychủ tử nhận Tiếp vương khẩu dụ, muốn ngài lập tức hồi Tiếp."
"Không còn chuyện gì nữa thì đứng lên đi!"
Đầu bếp đứng dậy, do dự một lát nói:
"Thỉnh điện hạ đừng trách, dù sao Bồ Bồ Nhi - BàLa cũng không phải tiểu nhân vật.
Điện hạ hai lần gặp hắn ta đều nói cho chủ tử."
Cảnh Vĩnh Phúc cổ quái cười, thì ra nguyên nhân chânchính của việc làm cho nàng thất thân là như vậy.
Lý Phỉ rõ ràng là tiên hạ thủ vi cường.
Đầu bếp đưa Cảnh Vĩnh Phúc hồi cung, trên đường đemnhững chuyện trọng yếu phát sinh sau khi nàng đi mà nói.
Khế Liệt Tát hiện tại phân thành hai phe.
Tát Nặc Bối Lan, Mộc Tang cùng Bà La liên thủ, thế lựcngang với Hồi Lan.
Bàng Long nhận một người Hồi Lan làm đệ tử, nhưngkhông biết vì sao hắn lại coi trọng Bồ Bồ Nhi.
Bồ Bồ Nhi giảo hoạt chỉ chịu học võ mà không chịu báisư.
Dây dưa mấy ngày Bàng Long mới hết hy vọng.
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
"Chỉ có Bà La tộc trưởng tham người khác.
Người khác mơ tưởng tham hắn, như Bàng Long đó, là tựtìm mất mặt."
Đầu bếp lo lắng nói:
"Năm ấy hắn hướng điện hạ cùng Tiểu Thúy cầu hôn,ta liền biết người này dã tâm thật lớn.
Nào có vừa thấy liền coi trọng hai người?"
Cảnh Vĩnh Phúc biết hắn vì chủ tử lo lắng, nhưng thựctế người nên lo lắng là nàng.
Chủ tử hắn đi xa, nàng không âu sầu thương nhớ đã làrất khó khăn.
Vì thế nàng đổi đề tài,
"Hắn có dã tâm thật ra lại là chuyện tốt.
Ít nhất biên cảnh có thể an ổn nhiều năm.
Hiện nay ta chỉ mong sớm ngày chấm dứt chuyện tại Cảnhquốc .
Xong rồi ta liền theo chủ tử ngươi đi."
Đầu bếp lúc này mới yên lòng.
Tiếp tục mấy ngày gió êm sóng lặng, rốt cục ở CảnhThân Uẩn một lần nữa vào triều đem hết thảy an bình này đánh vỡ.
Hắn vừa xuất hiện liền làm một chuyện đáng sợ, thực làđã không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng.
Cảnh Thân Uẩn trước mặt Dự đế cùng văn võ bá quan,hướng Lưu Ký Thủy cầu hôn.
Chuyện này cơ hồ quấy rầy những kế hoạch mà Cảnh VĩnhPhúc và Dự đế đã mưu định.
Đương nhiên Dự đế nổi giận, đuổi Cảnh Thân Uẩn rangoài điện, mà Thủy tỷ thì nghiêm khắc cự tuyệt.
Thủy tỷ xuất thân giang hồ, có bản sắc của hiệp nữ.
Bị Cảnh Thân Uẩn bức ép, nàng không chỉ có cự tuyệt Hỉvương, còn nói nàng đã cùng đầu bếp thành hôn.
Vì thế Dự đế biết thời biết thế, ấn định ba ngày sautổ chức tiệc hỉ cho tướng quân, sau đó lại trở về kế hoạch tiêu diệt Hỉ vương.
Đại náo trên điện xong, Cảnh Thân Uẩn lại cố ý đếnVĩnh Phúc cung gặp Cảnh Vĩnh Phúc.
Hắn mặt xám như tro tàn, không còn hình tượng thiếuniên ôn nhuận như ngọc mỹ ngày đó.
Cảnh Vĩnh Phúc cho mọi người lui ra, chỉ để lại NgôTiên Tử.
Ngô Tiên Tử trong lòng thấy có gì không đúng, muốn đẩycửa vào, lại bị Băng Nhi ngăn lại.
Cảnh Vĩnh Phúc yếu đuối ở trong tay nữ quan, Băng Nhinói:
"Vì điện hạ an nguy, lần này ta thay điện hạ thamdự."
Cảnh Vĩnh Phúc hoảng hốt, trong lúc mất đi tri giáccòn nghe được hai câu mơ hồ.
"Là ta tự chủ trương..."
"Chết cũng cam lòng..."
Sự tình bắt đầu vượt ra ngoài dự tính của Cảnh VĩnhPhúc.
Hành động của Băng Nhi thay đổi toàn bộ bố cục.
Cảnh Vĩnh Phúc bất lực, bất tỉnh trong lòng nữ quan.
Hôn lễ của Thủy tỷ rõ ràng là cái bẫy nhằm vào CảnhThân Uẩn, nhưng Cảnh Thân Uẩn không đến cũng phải đến.
Hắn nếu không đến, Dự đế sẽ tự mình đi mời.
Cảnh Thân Uẩn sớm phát hiện chung quanh Hỉ vương phủcó mai phục thị vệ.
Cho nên, Cảnh Thân Uẩn sẽ không chỉ đến đây mà cònkhoa trương mang mười rương hậu lễ cùng với vô số thị vệ xuất hiện.
Hỉ vương xuất hiện ở hôn lễ, đồng thời, thị vệ quanhHỉ vương phủ liền giảm hơn phân nửa.
Đó là một cực sai lầm lớn.
Dự đế biết Hỉ vương võ nghệ cao cường, nếu chánh chủđến đây, thị vệ mai phục tại Hỉ vương phủ đương nhiên phải điều động đến tướngquân phủ.
Băng Nhi giả trang không ai nhận ra.
Nàng ta mỉm cười ngồi bên Dự đế.
Dựa theo nội dung lúc trước Cảnh Vĩnh Phúc cùng Dự đếthương nghị, mặc dù Cảnh Thân Uẩn không ra tay, Dự đế cũng sẽ phái ảnh vệ giảmạo làm Cảnh Thân Uẩn thích khách.
Lấy tội ám sát thiên tử để tru sát Cảnh Thân Uẩn.
Những chuyện này nàng ta đều biết.
Hôn lễ từng bước tiến hành.
Trong lúc đó, Cảnh Thân Mậu nhớ tới chuyện của hắn vàNhược phu nhân.
Nhược phu nhân là nữ nhất hắn thích nhất, nhưng hắn nợNhược phu nhân một hôn lễ.
Hắn mua bà, liền nóng lòng đem về phủ.
Hắn không muốn những nam tử khác thấy Nhược phu nhân.
Hắn từng đem rất nhiều tâm huyết đối xử với bà, bà lạithủy chung hoàn không mở lòng với hắn .
Thời gian lâu, hắn liền nản, lại lâu, hắn liền phainhạt.
Tươi cười đón chào hắn có vô số mỹ nữ, hắn thành ralười dây dưa với một nữ nhân tâm trạng nặng nề.
Hắn lại nghĩ tới Đại Phúc, là đứa trẻ ngốc làm mấthoàn toàn những sủng ái của hắn với Nhược phu nhân.
Sinh một đứa con xấu thì không sao, nhưng Cảnh ThânMậu hắn như thế nào lại sinh ra một đứa ngu ngốc?
Điều này đối với hắn là vũ nhục.
Nhưng chỉ có hắn chán ghét nó.
Nắm nó mười tuổi, sau một đêm thay đổi, biến hóa kinhngười, làm hắn hối tiếc không kịp.
Nguyên lai, một nữ nhân tốt, một đứa nhỏ tốt, đều cầnthời gian dài chờ đợi.
Lúc thích khách bắt cóc Đại Phúc, hắn mới phát hiệnđược chân tình của Nhược phu nhân.
Nhược Nhi đối hắn vẫn là hữu tình, vẫn là sâu đậm...
Đã quá muộn, hắn ở trong lòng thở dài.
So với năm đó ám sát Cảnh Thân Mậu, hoàn cảnh trướcmắt không làm Cảnh Thân Uẩn thất vọng.
Sắp chết lại vồ được cơ hội ám sát.
Ngay tại thời điểm hành lễ kết bái, Cảnh Thân Uẩn bỗngnhiên nhằm phía Dự đế làm khó dễ.
Là lúc Bàng Long đại khai sát giới.
Hai bên đều chuẩn bị đầy đủ, thế lực ngang nhau.
Bàng Long cùng Ngô Tiên Tử, Thủy tỷ, đầu bếp bất phânthắng bại.
Ẩn vệ của Cảnh Thân Uẩn cùng Dự đế đấu cùng một chỗ.
Băng Nhi ở một bên nhìn, không rời đi.
Nàng ta trừ bỏ kêu vài tiếng "Phụ hoàng cẩnthận", trên mặt không hề kinh hoảng.
Cảnh Thân Mậu nghe nữ nhi bên cạnh kêu vậy, trong lònglại khó hiểu thấy phiền.
Nàng nếu thực coi hắn là phụ thân thì nên đem Nhượcphu nhân về.
Cảnh Thân Uẩn tự mình ám sát, mắt thấy ám sát Dự đế làvô vọng, hắn bỗng nhiên quỷ dị cười, đánh về phía Băng Nhi.
Trong lúc nhất thời Cảnh Thú Thịnh cũng hướng Dự đếrút đao.
Cảnh Thân Mậu tự nhiên không để ý Băng Nhi, hắn trướcđẩy Cảnh Thú Thịnh ra, giữ an toàn chính mình.
Hắn mắt thấy Băng Nhi bị Cảnh Thân Uẩn ám sát, ngã vàovũng máu, chỉ có một tia đau đớn xẹt qua.
Nữ nhi tốt như vậy cũng tốt, nhưng tốt quá, chết sớmvậy, chẳng còn dùng được.
Tiếp theo Cảnh Thân Uẩn, Cảnh Thú Thịnh cũng ngãxuống.
Bàng Long thấy tình thế không ổn, suất lĩnh môn đồchạy trốn, bị ngự quân Cảnh quốc chờ sẵn bên ngoài cùng với các võ lâm cao thủDự đế mời đến vây quanh.
Sau một trận huyết chiến, hắn bị giết.
Ngự quân dọn dẹp chiến trướng tại tướng quân phủ đệxong thì tới Hỉ vương phủ, bắt giữ mọi người tại đây.
Dự đế ôm thi thể "Huệ Phúc" khóc thất thanh.
Một chút đau lòng này là thật.
Nhược Nhi vĩnh viễn sẽ không trở lại bên hắn.
Đứa con mà không nữ nhi nào so sánh được này cũng đãchết.
Nhìn Cảnh Thân Mậu khóc, Ngô Tiên Tử từ bò ý định giếthắn.
Mà Thủy tỷ cùng đầu bếp cũng tưởng Cảnh Vĩnh Phúc chếtthật, đều đỏ cả mắt rồi.
Tiểu Thúy ở bên thi thể "Huệ Phúc" khóc ngấtđi.
A Căn mặt trắng bệch nghiêm mặt nhìn muội muội.
Cái chết của "Huệ Phúc" rất chân thật.
Băng Nhi thành công làm được chuyện nàng muốn làm.
Ngô Tiên Tử nhịn đến khi Dự đế rời đi mới giữ chặt đámngười Thủy tỷ, nói tình hình thực tế.
Lúc sau, nghe mọi người thuật lại, Cảnh Vĩnh Phúc rơilệ, lại nói:
"Băng Nhi đã chết!
Cảnh Thân Uẩn căn bản không chết!"
Tiểu Thúy kinh ngạc nói:
"Ta rõ ràng thấy hắn đã chết.
Lần này không phải độc chết, là dao nhỏ đâm ngập ngực,hắn còn có thể không tử?
Hơn nữa thi thể cũng kiểm nghiệm qua, những vết thươngtrước đây của hắn rất rõ ràng."
Cảnh Vĩnh Phúc thấp giọng nói:
"Nếu Băng Nhi có thể thay ta chết, Cảnh Thân Uẩnhắn ở Hỉ vương phủ lâu như vậy chẳng lẽ không tìm được một kẻ thế thân sao?
Huống chi Cảnh Thân Uẩn sao lại ngu ngốc tự đi tìm cáichết?
Hắn quả nhiên tâm ngoan thủ lạt.
Hắn bày kế không chỉ với Ngô tiên sinh mà còn với cảân sư.
Hiện tại Cảnh Thân Uẩn coi như đã chết, nếu muốn đemhắn nhổ tận gốc sẽ rất khó khăn.
Mà ta...
Thật ra đã chết..."
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên ôm lấy Thủy tỷ run rẩy đứnglên, nàng rốt cục hiểu tâm tư Băng Nhi.
Chính là, đã quá trễ.
Nàng ở chung với Băng Nhi thời gian ngắn ngủi, nóichuyện với nhau cũng có hạn.
Nàng tự thấy bản thân không có sức thuyết phục tới nỗimột người mới quen cũng khẳng khái vì nàng chịu chết.
Cho nên Băng Nhi chết, cùng Lý Phỉ là có quan hệ.
Băng Nhi là thích Lý Phỉ, bằng không ngày ấy nàng sẽkhông lấy ánh mắt như vậy nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Mà một chuyện khác cũng lạnh như băng là chuyện CảnhThân Mậu nhìn "Nàng" chết đi, lại một lần nữa thấy chết không cứu.
Cảnh Thân Mậu sẽ đối phó với một phế nhân Cảnh ThúThịnh mất đi võ nghệ không mấy khó khăn.
Nhiều nhất là cho hắn một đao.
Nhưng Cảnh Thân Mậu ngay cả này một đao này cũng khôngchịu nhận thay cho Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc đối với hắn đã không còn là thất vọng,mà là tuyệt vọng.
Cảnh Vĩnh Phúc giả dạng thành cung nữ, cùng mọi ngườiquỳ gối trước linh cữu "Huệ Phúc".
Suy nghĩ thật lâu, lâu đến nỗi khi nàng đứng lên, chândường như không còn cảm giác.
"Đem cây sáo đưa cho Quỳnh Văn công chúa đi!
Nói là nguyện vọng của điện hạ."
Đây là quyết định của Cảnh Vĩnh Phúc trước khi rờiCảnh cung.
Ngô Tiên Tử hỏi:
"Đã nghĩ thông suốt?"
Cảnh Vĩnh Phúc trầm mặc một hồi rồi nói:
"Ngươi nói rất đúng, nhiều người si mê Địch vươnglắm..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]