Bốn ngày sau Cảnh Vĩnh Phúc trở lại Vĩnh Phúc cung, bộdáng đi lại có chút quái dị.
Nhờ Tiểu Thúy nâng đỡ, nàng gian nan khép hai chân lạimà đi, nửa người dưới giống như hóa thạch.
Mỗi một bước đều là cứng ngắc khó khăn.
Lý Phỉ theo sau, nhưng hắn không thể ôm nàng, ngay cảkéo tay nàng cũng không thể.
Mà Cảnh Vĩnh Phúc đi mới được nửa đường, Dự đế đã pháingười tiễn hắn.
Hắn chỉ có thể ở phía sau nàng trong trẻo nhưng lạnhlùng nói:
"Huệ Phúc điện hạ, bổn vương đi trước ...
Bảo trọng."
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu không dám quay lại.
Nàng không phải hắn, khống chế không được cảm tình.
Nàng sợ vừa quay đầu lại, đôi mắt sẽ tiết lộ ra cảmxúc.
Nghe tiếng chân hắn rời đi, lòng của nàng đau xót, thìra chia lìa là cảm thụ như vậy.
Từ chối hồi lâu, Cảnh Vĩnh Phúc vẫn là nhịn khôngđược, dừng lại, quay đầu nhìn.
Có phải vì hắn đã đi xa không biết không mà thân ảnhnhanh nhẹn không có chút tạm dừng, càng không có quay đầu.
Cảnh Vĩnh Phúc thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới, thânmình càng ngày càng không theo ý.
Thắt lưng bủn rủn, đi đứng vô lực.
Cuối cùng nàng lảo đảo ngã vào trong tay Ngô Tiên Tử,chỉ nghe Ngô Tiên Tử nói với Tiểu Thúy:
"Ngươi đi tìm Thái y!
Ta ôm nàng trở về!"
Cảnh Vĩnh Phúc kéo vạt áo Ngô Tiên Tử, cúi đầu nói:
"Ta không sao, đừng đi kêu Thái y."
Nàng nếu bị Thái y nhìn ra vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-phuc/3187460/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.