Lý Phỉ đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ trầm, lườibiếng lé mắt nhìn trời.
Cảnh Vĩnh Phúc bước tới, những người xung quanh lại đãtrốn đi đâu hết.
Khi nàng đến gần hắn, cả điện phủ lớn như vậy chỉ cònhắn và nàng.
"Địch vương?"
Nàng thử gọi.
Hắn không để ý tới.
"Lý Phỉ?"
Hắn cũng không để ý.
Cảnh Vĩnh Phúc đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn giữ tư thếcũ, quay đầu nhìn mông lung.
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:
"Cho mời Vương gia."
Lý Phỉ có chút động tĩnh, nhưng chỉ là ngáp 1 tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc nhanh chóng nghĩ hai đối sách: một làkéo hắn đứng dậy hai là ghé sát vào lỗ tai hắn mà hét.
Nhưng nếu hắn không chịu đi, nàng có kéo hắn cũngkhông nhúc nhích.
Còn như hét thì ngoài cửa người nhiều sẽ nghe được.
Cảnh Vĩnh Phúc lại bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnhhắn, cũng nhìn trời.
Vậy cũng được đi.
Nhưng nàng không tin hắn có thể bất động mãi.
Một lát sau, Cảnh Vĩnh Phúc nghiêng đầu nhìn, Lý Phỉvẫn giữ tư thế kia, căn bản dường như chưa từng nhìn tới nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc quay đi, Lý Phỉ lại khẽ nhìn nàng, vìthế nàng cũng nhìn lại.
Sau đó cả hai lại quay đầu làm bộ nhìn trời.
Lần thứ ba, Lý Phỉ lại nhìn.
Lập tức nàng có chút nổi giận, hung hăng nhìn lại.
Bất ngờ bị hắn cầm tay kéo lại.
"Phanh" một tiếng vang nhỏ, nàng bị hắn ấnxuống ghế gỗ trầm, tiếp theo hắn không chút khách khí đem lưng của nàng làm cáibàn, tỳ khuỷa tay lên, tiếp tục nhìn trời.
Cảnh Vĩnh Phúc ngoái đầu, chỉ thấy thắt lưng của hắngắn ngọc bích trong suốt.
Tính trẻ con bỗng nổi lên, nàng vươn tay vòng theothắt lưng kia.
Trên lưng nàng đột ngột không thấy bị tỳ nữa.
Lý Phỉ cười"Phốc" một tiếng, bắt lấy taynàng, thuận thế bắt luôn tay kia của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lý Phỉ ánh mắt lưu luyến, bạc môi khẽ mở:
"Ngươi như thế này mời bổn vương xuất cungsao?"
"Chứ ta nên như thế nào?"
Hắn bỗng nhiên cười xấu xa nói:
"Nếu muốn đùa giỡn, bổn vương sẽ cùng ngươi đùagiỡn!"
"Rõ ràng là ngươi trước..."
Môi hắn đã nuốt mất lời nàng.
Nháy mắt, nàng run lên.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã chỉ giữ hai tay nàng bằngmột tay, tay kia xuôi bả vai lướt xuống trước ngực nàng.
Nàng giật mình một cái.
Tay hắn lại lần theo thân thể của nàng, xuống đếnsườn, đến thắt lưng,
…
cù (chọt lét) chết nàng
...
(alotoiday03: bó tay 2 anh chị này, hahahaha)
Cảnh Vĩnh Phúc bị nhột thì muốn cười lại bị hắn hônkhông dứt.
Nàng chưa hết nhột, bàn tay ma quỷ của Lý Phỉ lại bắtđầu điên cuồng cù nàng.
Nàng ở dưới thân hắn xoay ngang xoay ngửa, tiền trướclui sau, miệng nức nở, nước mắt chảy ra, khổ sở dưới “Nhột” hình pháp của hắn.
Lý Phỉ giữ chặt tay nàng, dung thân o ép nàng, cứ thếlà chiếc ghế gỗ trầm không ngừng phát ra âm thanh.
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy như mình sắp chết hắn mới ngừnglại, buông tay nàng ra.
Nàng toàn thân mệt mỏi, chỉ có bộ ngực tiếp tục kịchliệt phập phồng.
Lý Phỉ ôn nhu hôn xuống dưới, hai tay ôm hai bên ngườinàng, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.
Hai tay nàng được hắn thả tự do dần dần vô thức đưalên ôm lấy khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, vuốt ve gáy hắn.
Nụ hôn kéo dài không dứt của hắn là nàng mờ mịt thầntrí.
Thân thể nàng dần dần bình phục.
Hắn mềm mại từ tốn rời nàng ra.
Khi này nàng mới mở mắt, dần dần thanh tỉnh.
Lý Phỉ ôn nhu nói: "Chúng ta đi chơi."
Lý Phỉ kéo nàng đứng dậy, giúp nàng sửa sang lại quầnáo.
Rồi bỗng ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng khẽ nói:
"Đại Phúc! Đứa ngốc!"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, bao lâu rồi tên nàng không cònliên hệ gì với một đứa ngốc.
Hắn ngừng ôm ấp, cầm tay kéo nàng ra ngoài, thẳng đếncửa điện mới buông.
Người hầu đứng thành hai nhóm phân liệt.
Các cung nữ cúi đầu không dám nhìn.
Lý Phỉ sái nhiên đi ở phía trước nàng, lên chiếc xengựa trước điện.
Nàng lên theo, đưa mắt nhìn Tiểu Thúy, người sau làmbộ không có thấy, kéo Ngô Tiên Tử đi hướng khác.
Nàng đành ngồi cùng Lý Phỉ.
Lý Phỉ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngồi đối diện hắn, tay chân câu nệ.
"Cảnh quốc đại nhân, ngươi tính mang bổn vương điđâu?"
"Xuất cung rồi nói."
Cảnh Vĩnh Phúc thật đúng là chưa nghĩ tới sẽ đưa hắnđi đâu mới tốt.
"Ngươi có vẻ vô năng!"
Lý Phỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, cao giọng gọimột thị vệ.
"Biệt viện Thượng Thành lầu."
Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt, cái tên này chưa bao giờ nghequa.
Xe ngựa từ từ xuất cung.
Lý Phỉ lại vẫn tĩnh lặng như trước kia
Cảnh Vĩnh Phúc lặng lẽ di mũi chân, để sát vào lò thanấm áp.
Trời lạnh nàng luôn ở yên trong phòng để giữ đôi chânđược ấm.
Suốt đường Lý Phỉ đều không nói gì.
Đến nơi.
Xe ngựa mở cửa, nàng mới biết Thượng Thành lầu tức làlầu canh ở cửa tây kinh thành, biệt viện là tòa nhà cạnh lầu canh.
Là tòa nhà ngày ấy hắn cùng nàng ngồi chơi trên nóc.
Lý Phỉ xuống xe trước.
Trước bao nhiêu cặp mắt của các thị vệ xung quanh, hắnđưa tay cho nàng.
Nàng do dự một lát rồi cũng đưa tay cho hắn dắt xuống.
Xuống xe xong, hắn buông tay ra, nói:
"Đi theo ta."
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Ngô Tiên Tử, Tiểu Thúy, ba ngườivào bên trong, nhóm người hầu đều ở bên ngoài.
Bên trong viện và bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Rường cột chạm trổ tráng lệ.
Những nơi Địch vương đặt chân đến đều không tầmthường.
Lý Phỉ dắt đám người đi vào một gian phòng ấm áp vàtràn ngập ánh sáng.
Hắn vừa đi vừa cởi áo bào.
Thị nữ chờ sẵn 1 bên tiến tới đón lấy.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng thấy hơi nóng.
Nàng chưa kịp phản ứng gì hắn đã xoay người, cởi áokhoác của nàng quăng cho thị nữ.
Tiểu Thúy thấy vậy liền nhanh tay tự cởi áo khoác.
Chỉ có Ngô Tiên Tử luôn chỉ có một thân áo đơn, ánhmắt không đừng được, cứ nhìn tới nhìn lui Cảnh Vĩnh Phúc và Lý Phỉ.
Cảnh Vĩnh Phúc ngỡ ngàng, đang nghĩ hắn làm sao dámcởi áo khoác cho nàng trước nhiều người như vậy thì tấm áo bên trong áo khoáccủa nàng lại bị hắn lấy đi.
Nàng đang vô cùng bối rối thì hắn lại tiếp tục phấttay áo, nháy mắt đã cởi thêm 1 lớp y phục trên người nàng.
Sắc mặt nàng đỏ lên.
Hắn lại truyền thị nữ mang đến cho nàng một bộ y phụcmàu hồng.
Chỉ nghe Lý Phỉ giải thích:
"Nơi đây đều là người một nhà."
Lại tiếp tục ép buộc nàng.
Phiến ngọc bích bị đem bỏ, búi tóc bị tháo ra, từnglọn tóc dài rơi xuống.
Đến giờ phút này Cảnh Vĩnh Phúc mới hiểu, hắn là muốnđem nàng thay hình đổi dạng.
Ngô Tiên Tử tìm ghế ngồi, Tiểu Thúy cũng ngồi theo.
Ngồi rồi nhìn nhìn chăm chú, tựa như xem diễn tuồng.
Thị nữ phục sức cho Cảnh Vĩnh Phúc xong thì bưng ghếlại đặt bên cạnh nàng.
Lý Phỉ ấn nàng xuống ghề, chăm chú nhìn nàng nửa ngày,sau đó tay với rời khỏi vai nàng.
Tiếp đó, một thị nữ khác mang bút vẽ chân mày tới.
Xe ngựa của "Huệ Phúc" đi rồi, Lý Phỉ tiếptục giữ Cảnh Vĩnh Phúc trên xe, không xuống.
Một lát sau, một thị vệ đến bên xe ngựa.
Lý Phỉ xốc màn xe lên, nhận từ thị vệ này một vật.
Thấy nàng tò mò, hắn liền đưa cho nàng.
Đó là một mặt nạ bạc tinh xảo che nửa khuôn mặt.
Cảnh Vĩnh Phúc chưa xem xong, Lý Phỉ đã nâng lấy máitóc nàng.
Nàng lúc này mới nhớ ra mình đang tóc tai bù xù.
Nhưng là, Lý Phỉ chải đầu không khéo tay chút nào, hắnchỉ biết chải đầu cho mình chưa bao giờ từng giúp người khác.
Cảnh Vĩnh Phúc đau quá hừ một tiếng.
Tay Lý Phỉ khẽ run, búi tóc liền bung ra.
Hắn không hài lòng, lại bung hết tóc nàng ra chải lại,lần này chỉ búi một nửa.
Nàng nói thầm:
"Tại sao khi trước không bảo người chuẩn bị chotốt?"
Lý Phỉ lại tàn khốc nói:
"Hiện tại 1 cọng tóc của ngươi cũng là của bổnvương, nhớ kỹ."
Cảnh Vĩnh Phúc cười, đùa:
"Đúng vậy, Vương gia."
Hắn cũng cười, tựa hồ vừa lòng.
Nàng đưa tay sờ lên mái tóc.
Lúc nàng vươn tay, hắn đã đeo mặt nạ vào, ôm nàngxuống xe ngựa.
Nàng muốn quay đầu nhìn xem đây là chỗ nào, hắn lạikhóa khuỷu tay nàng lại, lấy áo bào che lấp:
"Ngoan, không nên nhìn, lại càng không nên bịngười khác thấy."
Nàng cũng hiểu, mặc dù đã bị hắn cải trang nhưng khócam đoan được không bị phát hiện.
Vì thế, nàng ở hắn trong lòng, để mặc hắn đưa nàng đi.
Qua một lúc lâu, đầu óc trì độ của Cảnh Vĩnh Phúc mớicó phản ứng lại, ngay cả nàng còn không nhận ra mình thì còn có ai có thể nhậnra nàng chứ?
Theo tiếng động xung quanh phán đoán, là tiếng cụngly, tiếng chén đũa va chạm, đây có thể là quán rượu.
Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, đây hẳn làthanh lâu.
Nhưng vô luận Lý Phỉ mang nàng đi đâu, nàng đều sẽ đi.
Nàng ở trong áo choàng của hắn, càng tựa đầu sâu vàongười hắn.
Bên trong áo choàng thực ấm áp.
Hắn lại cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng:
"Cẩn thận, đừng để dính môi vào người."
Nàng hơi co đầu lại.
Sau 1 lúc, chợt nghe Lý Phỉ nói với người phía trước:
"Chu công tử!"
Đối phương lên tiếng nói:
"Ôi, đã chờ ngươi một hồi .
Ta tự hỏi vì sao.
Thì ra Phí công tử là ôm mỹ nhân mới muộn!
Đây, mời qua bên này!"
Lý Phỉ cũng không nói nhiều, ôm Cảnh Vĩnh Phúc đi theoChu công tử kia phải trái vòng vo vài đình viện, qua mấy cánh cửa, cuối cùngdừng lại.
Lý Phỉ gọi:
"Băng Nhi, đến rồi, dậy thôi!"
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ phải phối hợp một tiếng “Dạ".
Tùy tùng Lý Phỉ cởi áo khoác cho hắn rồi lui ra phíasau yên lặng.
Cảnh Vĩnh Phúc không nghĩ đến việc nhìn Chu công tử màcứ tiếp tục ở trong lòng Lý Phỉ.
Hắn cũng không buông tay, cứ ôm nàng đi vào phíatrong.
Chu công tử trêu ghẹo nói,
"Lần trước ta đưa tới nhiều mỹ nhân như vậy,ngươi liếc mắt một cái cũng chưa từng.
Hôm nay lại ôm người đẹp trong lòng không buông."
Lý Phỉ cười nói:
"Thế gian mỹ nhân rất nhiều.
Ta chỉ yêu một mình nàng."
Cảnh Vĩnh Phúc tâm chấn động.
Lại nghe Chu công tử nói:
"Nói vậy, được Phí công tử mê luyến, Băng Nhi cônương tất nhiên là quốc sắc thiên hương.
Không biết Băng Nhi cô nương có thể cho ta vinh dựđược ngắm dung nhan 1 lần?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩng đầu nhìn Lý Phỉ, nửa khuôn mặtkhông bị mặt nạ che khuất của hắn cũng đang nhìn nàng.
Hắn nói:
"Băng Nhi của ta không như Chu công tử nghĩ đâu.
Băng Nhi, đừng xấu hổ, gặp Chu công tử đi."
Cảnh Vĩnh Phúc chậm rãi quay mặt lại.
Chu công tử không còn trẻ, phong độ bất phàm.
Hắn mỉm cười nói:
"Quả nhiên có khác, rất phong tình."
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu cảm tạ, chưa kịp quay đầu đi,Lý Phỉ thủ nhẹ nhàng vỗ mông nàng, nói:
"Còn tưởng rằng đang ở nhà sao?
Ngồi thẳng dậy mau."
Cảnh Vĩnh Phúc liếc hắn một cái, thuận thế ngồi chồmhỗm bên cạnh hắn, bây giờ mới bắt đầu đánh giá bố cục gian phòng.
Nơi đây không giống phòng ở.
Chỉ bày thảm, không có ghế dựa, bốn vách tường trắngchỉ treo một bộ tranh cung nữ.
Bố trí cực đơn giản, lại có vẻ xa hoa.
Loại thảm này người bình thường không thể có được.
Chu công tử cùng Lý Phỉ hàn huyên vài câu, cười hỏi:
"Bổn điếm người đẹp vô số.
Nhưng Phí công tử chỉ yêu Băng Nhi cô nương, này làkhó xử cho Chu mỗ.
Làm sao mới có thể làm Phí công tử tận hứng mà vềđây?"
Hắn vừa nói, Cảnh Vĩnh Phúc tức khẳng định nơi đâychính là thanh lâu.
Nàng cảm thấy buồn bực, lại không chỗ phát tác, chỉlấy mắt nhìn Lý Phỉ.
"Vô phương.
Thôi thì kêu vài nàng lên đây.
Ta uồng rượu rồi đi."
Chu công tử gọi người lại dặn dò vài câu, quay đầunhìn Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
"Băng Nhi cô nương xin chớ chú ý, nhiều người náonhiệt chút thôi."
Cảnh Vĩnh Phúc lại gật đầu.
Lát sau cửa mở, có bốn vị cô nương cầm trong tay cácthức nhạc khí đẹp mà đến.
Lúc này nàng mới biết tại sao Chu công tử nói với nàngnhư vậy.
Nốn nàng này có thể nói là tuyệt sắc.
Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của CảnhVĩnh Phúc.
Ngay cả trong Cảnh cung nàng còn chưa từng có ý nghĩso bì nhan sắc.
Huống chi so sánh dung mạo với nam nhân bên cạnh nàngmà nói căn bản không có ý nghĩa.
Hắn chỉ cần bỏ mặt nạ ra, bốn vị mỹ nhân này liền trởthành người xấu.
Bốn vị mỹ nhân lần lượt chào, trong đó có người lầntrước đã gặp Lý Phỉ, cố nói vài câu.
Lý Phỉ cũng không đáp lại, ngón tay nhịp nhịp mặt bàn.
Mỹ nhân kia liền thức thời ngồi xuống phía đối diện.
Cảnh Vĩnh Phúc đang thưởng thức mỹ nhân, Lý Phỉ lạitúm lấy thắt lưng nàng, hỏi:
"Nhìn cái gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc thuận miệng nói:
"Ta đang nghĩ luyện nhạc khí này thì mất độ baonhiêu ngày?"
Lý Phỉ cười:
"Ngươi luyện bao nhiêu ngày thì cũng đều là tiếng'Ô ô” thôi!"
Bốn vị mỹ nhân, có một vị khóe miệng nhếch lên, hiểnnhiên nhịn không được mà cười.
Chu công tử lại tò mò đánh giá Cảnh Vĩnh Phúc.
Nhưng hắn là sói già thanh lâu, rất nhanh chóng đè éptò mò, thu ánh mắt, tiếp đón khách mới tới.
Rượu và thức ăn lục tục đưa tới, khúc nhạc du dươngvang lên.
Không bao lâu, Cảnh Vĩnh Phúc liền nghĩ thấu ý đồ củaLý Phỉ khi mang nàng tới đây.
Mật thám của Cảnh Thân Mậu nhất định theo bọn họ từkhi ra cung đến đây.
Chính là kiêng kị Lý Phỉ thực lực nên không dám theodõi quá gần.
Lý Phỉ tới nơi này từ biệt "Huệ Phúc", mangtheo thị thiếp tận hưởng tửu sắc.
Thứ nhất là che dấu quan hệ với Huệ Phúc thật.
Thứ hai là mê hoặc tầm mắt Cảnh Thân Mậu.
Cho dù Cảnh Thân Mậu có phái thủ hạ truy vấn Chu côngtử về những việc phát sinh trong thanh lâu thì cũng chỉ được nghe chuyện Lý Phỉsủng nịch thị thiếp.
Chỉ có điều này Cảnh Vĩnh Phúc không nghĩ tới, Lý Phỉthật đúng là coi nàng như thị thiếp.
Rượu và thức ăn dọn lên xong, Lý Phỉ lười biếng dựavào người nàng.
Nàng rốt cục cũng sáng tỏ vì sao này gian phòng chỉ bốtrí thảm và chiếc ghế dài.
Hai mắt Lý Phỉ phía sau mặt nạ lấp lánh nét cười, bạcmôi khẽ mở:
"Rượu!"
Một mỹ nhân thức thời bưng bình rượu tới cho Cảnh VĩnhPhúc.
Nàng xấu hổ tiếp nhận, vừa định châm rượu ra ly.
Gã kia lại kéo tóc nàng, mát lạnh nói:
"Không cần, giống như ngày đó uống trà đi, takhông uống, chỉ ăn của ngươi."
Cảnh Vĩnh Phúc giận run tay, làm sánh cả rượu rangoài.
Chu công tử một bên cười nói:
"Không quấy rầy hai vị nữa, ta đi tiếpkhách."
Hắn vừa đi, bốn vị mỹ nhân liền linh hoạt đứng lên.
Hai chế nhạo, hai hâm mộ, nhưng vẫn đứng bất động.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn các nàng.
Tay Lý Phỉ lại lặng lẽ đáp lên chân nàng.
Nàng nhất thời nhướng mày, cũng bất chấp nhiều ngườinhư vậy, quát:
"Lại động, ta đổ rượu vô lỗ tai người nhé!"
Bốn vị mỹ nhân rốt cục nhịn không được, cười thànhtiếng, một trong số đó nói:
"Cô nương thật hung dữ a!"
Lý Phỉ nằm trên người nàng, mỉm cười nói:
"Hiện ở trong này còn có bốn vị mỹ nhân, ngươinếu muốn lỗ tai ta, ta sẽ cho!"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, hiểu được hắn cố ý nói thành ýtứ gì.
Hắn là bức nàng.
Nàng sẽ cho hắn biết thế nào là thân thiết trước mặtmọi người.
Cảnh Vĩnh Phúc cầm chén rượu uống một hớp lớn, cơn tứcnghẹn ở cổ chuẩn bị phát tác cùng ý đồ ma mãnh.
Lý Phỉ đoán được ý đồ của nàng, lập tức ngồi dậy, ômlấy cổ nàng.
Nàng còn chưa kịp phun rượu vào mặt hắn, tay Lý Phỉ đãphát lên.
Cổ họng nàng liền ngứa, vừa há miệng ra, hớp rượu liềnđi xuống, chất lỏng cay lập tức làm nàng sặc0.
Lý Phỉ vội vàng buông nàng ra, một tay vỗ nhẹ trênlưng nàng, ôn nhu nói:
"Tốt lắm tốt lắm, không náo loạn."
Cảnh Vĩnh Phúc không ho được.
Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu, hơn nữa không may,tửu lượng của nàng chính là một ngụm.
Mặt nàng nhanh chóng đỏ ửng, tiếp theo liền mơ hồ.
Chỉ nghe tà âm bên tai, chỉ thấy lóe sáng ánh mắt saumặt nạ.
Nàng mê man, mơ hồ nghe thấy một câu:
"Đêm nay thật đúng là thị tẩm..."
Sự ấm áp làm Cảnh Vĩnh Phúc thức tỉnh, mở mắt liềnthấy Lý Phỉ ủ rũ mặt mày.
Hắn ngồi trên giường, áo ngủ đen rộng mở, tóc dài rồitung làm nổi bật một mảnh da thịt trắng trẻo,
khàn khàn nói:
"Ngươi tỉnh rồi?"
Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh, bỗng nhiên cảm thấy như khôngđắp chăn,
đầu có điểm choáng váng,
thân mình còn có chút cảm giác quái dị,
hai má chợt nóng,
nàng túm lấy chăn lên che mặt,
thân mình cuộn lại lũi xuống, lũi xuống.
"Trốn cái gì?"
Lý Phỉ kéo chăn xuống, nàng dùng sức kéo lên, cuốicùng vẫn lộ ra hai mắt.
Lý Phỉ đỡ đầu nàng lên, mắt phương ánh lưu quang.
Nàng trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, vẫn là hỏi:
"Ta... Ta với ngươi …?"
Hắn ngắm nàng rồi hỏi lại:
"Ngươi nói xem?"
Nàng hít sâu rồi nói:
"Có điểm quái dị."
Miệng hắn bất giác có nét cười, lại cúi đầu nói:
"Không la hét sao?
Không khóc sao?
Không mắng sao?
Phản ứng của ngươi cũng rất kỳ quái."
Nàng nhìn hắn:
"Ngươi đã nói, từ đầu đến chân ta đều là củangươi, ta biết!"
Hắn run lên, lồng ngực bắt đầu phập phồng, không cườimà vui.
Nàng nhướng mày:
"Chỉ là thật sự rất kỳ quái,
ta say,
cái gì cũng không biết.
Ngươi cứ như vậy... với ta ..."
Hắn ghé sát vào nàng, cực khinh nói:
"Ngươi muốn sắc đẹp!"
Nàng chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu được:
"Ngươi lại đùa ta!"
"Nói mau! Rốt cuộc … đã … với ta... như thếnào..."
Lý Phỉ một tay xoa mặt của nàng, đầu ngón tay vuốt từtrán đến mũi, bỏ chăn nàng đang che mặt ra, lộ ra cằm của nàng.
Nàng gắt gao kéo lấy chăn, tay hắn dừng ở cổ nàng, lạingắm nàng, từ từ nói:
"Soi gương đi, ánh mắt cũng rất có phong thái,vậy mới lại càng kỳ quái,
một tướng mạo thường thường, sao lại có cơ thể nhưvậy?"
"Ngươi..."
Cảnh Vĩnh Phúc tay vừa động, chăn đã bị hắn kéo xuốngthêm mấy tấc.
Nàng vội vàng rụt người xuống thêm chút nữa.
"Thật sự là xem qua mới biết, thì ra thị thiếpcủa ta ngoài dung mạo tuyệt sắc, thân mình cũng là tuyệt sắc."
Hắn thu tay, trêu tức nói,
"Cũng không uổng bổn vương thị tẩm ngươi mộtđêm."
Cảnh Vĩnh Phúc mới vừa rồi xác định hắn không muốnnàng, đã hơi hơi nhấc lên chăn.
Vừa thấy thân thể của mình, nàng liền đứng lên gàothét:
"Lý Phỉ!
Ngươi ở trên người ta đã làm cái gì?
Này còn kêu không thị tẩm?
Này...
Chính là ngươi đã … ta?"
Lý Phỉ nao nao, lại là cười nói:
"Ngươi quả thật là kỳ quái, say như chết.
Vừa tỉnh lại đã cho ta cảm giác ngươi ngủ thật yênlặng, ngươi không ngủ lại làm ầm ĩ lên.
Tốt, là ngươi tình nguyện bị ta muốn!"
"Đừng!"
Cảnh Vĩnh Phúc khẩn trương đứng lên, nghiêm túc baobọc chăn quanh mình, trên trán đã toát mồ hôi.
Cái phòng chết tiệt này, sao lại nóng như vậy.
Lý Phỉ cười đứng dậy, mái tóc dài rung động.
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn hắn cởi áo, cơ thể thon dài.
Mắt của nàng không khỏi si mê.
Hắn chưa nói sai, là nàng tình nguyện bị hắn muốn, mặcdù tình huống thần trí mơ hồ.
Nàng là có chút sợ việc nam nữ,
nhưng sau khi tỉnh ngủ lại hiểu lầm là chuyện ấy dùsao cũng đã phát sinh,
nên lại cảm thấy nàng ở cùng hắn trong lúc đó là cựcbình thường.
Đem thân mình giao cho chính nam tử mình thích, mà namtử này cũng thích mình, đây là chuyện tốt đẹp.
Lý Phỉ thay áo ngủ bằng bộ y phục đỏ tươi.
Nàng chưa một lần thấy qua hắn mặc y phục đỏ.
Hôm nay thực ngoại lệ.
Hắn xoay người, mái tóc lại rung động, thật đẹp đến mêngười.
Lúc hắn đi về phía nàng, thuận tay cầm vài món xiêm y,cũng đỏ tươi đến cực điểm.
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng nói:
"Ta tự mặc."
Hắn cầm quần áo ném tới đầu giường, không nói gì cũngkhông đi.
Nàng nhìn xuống:
"Ngươi có thể đi chỗ khác không?"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói:
"Còn xem chưa đủ?"
Hắn vẫn như cũ lắc đầu.
Cảnh Vĩnh Phúc làm liều, quát:
"Vậy ngươi xem đi!"
Nàng kéo mạnh chăn sang một bên, chộp lấy xiêm y quaylưng về phía hắn nhanh chóng mặc vào.
Thanh âm mát lạnh ở sau lưng vang lên:
"Nói ngươi kỳ quái còn ít, phải nói là thật kỳquái.
Lúc không cần rụt rè thì rụt rè gần chết, lúc cần rụtrè lại... thô lỗ như vậy!"
Cảnh Vĩnh Phúc không để ý tới hắn.
Cảm thấy nhìn cũng đã nhìn, hôn cũng đã hôn, phỏngchừng sờ cũng không phải chưa từng sờ,
nếu nàng lại rụt rè nữa thì nàng liền thực bị hắn ănhiếp chết rồi.
Lý Phỉ hai tay bỗng ôm lấy thắt lưng nàng, hôn miênman lên tấm lưng trần.
Nàng lúc này muốn động cũng không dám động, đến khihắn buông nàng ra, lại nói câu:
"Vẫn là lưng mỹ nhân..."
Nàng vội vàng mặc xiêm y.
Hắn không chạm vào nàng nữa.
Cảnh Vĩnh Phúc mặc xong quần áo, bèn mang giày,
lúc này mới phát hiện căn phòng đang ở thật quá ưthanh nhã,
đưa mắt ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một ngọn núixanh giữa cánh rừng.
"Chúng ta đang ở nơi nào?"
"Đi ra ngoài sẽ biết ."
"Ừ."
Lý Phỉ cầm tay nàng, nhìn nàng nói:
"Vẫn là thích bản sắc của ngươi."
Nàng ngẩn ra, hắn đã kéo nàng ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, khí lạnh ập vào người.
Hắn đi nhanh vài bước, nói:
"Đến phòng phía trước sẽ liền ấm áp ."
Hai người nhanh chóng đi qua hành lang, vào một gianđại sảnh.
Tiểu Thúy, Ngô Tiên Tử cùng với "Huệ Phúc"đều đã ở đó.
Lý Phỉ vẫn nắm tay nàng không rời, hỏi một người hầu:
"Mấy việc đã làm thỏa đáng chứ?"
Người nọ cung kính đáp:
"Đã xong."
Nghe vậy hắn mới kéo nàng vào.
Giữa lúc đó, Cảnh Vĩnh Phúc và Tiểu Thúy giao nhau ánhmắt.
Sau khi ngồi xuống, chỉ nghe Ngô Tiên Tử lạnh lùngnói:
"Xem ra ta không có việc gì ở đây!
Có Địch vương theo ngươi, ta cũng không cần ở trongcung sinh buồn."
Lý Phỉ nói:
" Ngô tiên sinh lúc này là nhân vật mấu chốtnhất.
Chuyện bổn vương đến kinh thành một khi truyền ra,Bàng Long sẽ trở về.
Đợi hắn vừa đến, sẽ là trận ác chiến."
Ngô Tiên Tử nói:
"Cùng ta có quan hệ gì đâu?
Ta chỉ quản Đại Phúc, các ngươi đánh đánh giết giếtđừng nhấc lên ta."
Lý Phỉ cười nói:
"Ngô tiên sinh nhiều năm lưu lại kinh thành là vìchuyện gì?
Đơn giản là cơ hội khó cầu.
Hiện tại cơ hội đã tới, ngươi lại muốn rời cung, thậtkhông sáng suốt ."
Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh, Lý Phỉ liếc mắt nhìn nàng tiếptục nói:
"Thành hay bất thành là ý trời, làm hay không làdo mình.
Bổn vương cũng không quản Ngô tiên sinh trong lòng cânnhắc cái gì,
chỉ cần nhớ rõ bổn vương hiện tại cũng chỉ quan tâmngười trong tay này."
Tay Cảnh Vĩnh Phúc bị hắn nắm chặt, nhưng nàng vẫn làkinh ngạc đến đổ mồ hôi.
Ngô Tiên Tử trầm tư.
Lý Phỉ lại quay sang "Huệ Phúc" nói:
"Ta muốn mang nàng rời kinh thành mấy ngày, ngươicó thể ứng phó không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]