Lý Phỉ đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ trầm, lườibiếng lé mắt nhìn trời.
Cảnh Vĩnh Phúc bước tới, những người xung quanh lại đãtrốn đi đâu hết.
Khi nàng đến gần hắn, cả điện phủ lớn như vậy chỉ cònhắn và nàng.
"Địch vương?"
Nàng thử gọi.
Hắn không để ý tới.
"Lý Phỉ?"
Hắn cũng không để ý.
Cảnh Vĩnh Phúc đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn giữ tư thếcũ, quay đầu nhìn mông lung.
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài:
"Cho mời Vương gia."
Lý Phỉ có chút động tĩnh, nhưng chỉ là ngáp 1 tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc nhanh chóng nghĩ hai đối sách: một làkéo hắn đứng dậy hai là ghé sát vào lỗ tai hắn mà hét.
Nhưng nếu hắn không chịu đi, nàng có kéo hắn cũngkhông nhúc nhích.
Còn như hét thì ngoài cửa người nhiều sẽ nghe được.
Cảnh Vĩnh Phúc lại bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnhhắn, cũng nhìn trời.
Vậy cũng được đi.
Nhưng nàng không tin hắn có thể bất động mãi.
Một lát sau, Cảnh Vĩnh Phúc nghiêng đầu nhìn, Lý Phỉvẫn giữ tư thế kia, căn bản dường như chưa từng nhìn tới nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc quay đi, Lý Phỉ lại khẽ nhìn nàng, vìthế nàng cũng nhìn lại.
Sau đó cả hai lại quay đầu làm bộ nhìn trời.
Lần thứ ba, Lý Phỉ lại nhìn.
Lập tức nàng có chút nổi giận, hung hăng nhìn lại.
Bất ngờ bị hắn cầm tay kéo lại.
"Phanh" một tiếng vang nhỏ, nàng bị hắn ấnxuống ghế gỗ trầm, tiếp theo hắn không chút khách khí đem lưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-dai-phuc/3187463/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.