Vài năm trước, vì tiện cho việc học tập của Hạ Tang và chuyện công tác của bà Đàm nên cả gia đình đã chuyển từ biệt thự ở ngoại ô phía bắc thành phố đến căn hộ này.
Hạ Tang rất thích ngôi nhà này bởi vì nhà bếp và phòng khách tích hợp, không gian thông thoáng sáng sủa, phong cách trang trí theo lối tối giản hiện đại.
Nhưng Hạ Tang cũng dần nhận ra rằng kể từ khi gia đình cô chuyển đến căn nhà này, trong nhà như có gì đó ngày càng trống trải.
Ba ngày càng ít về nhà hơn, mẹ cũng ngày càng ngồi một mình hút thuốc bên cửa sổ nhiều hơn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua... Hôm đó cô đi chơi về, rón rén nhập mật khẩu mở cửa, cửa mở ra, cô thò đầu vào nhìn, trong nhà không bật đèn, không gian tối đen như mực.
Cô cứ tưởng bà Đàm không có ở nhà liền thở phào nhẹ nhõm, nhón chân đi vào nhà, sau khi thay giày xong, đang chuẩn bị ung dung đi về phòng thì bỗng nhiên...
"Mấy giờ rồi?"
Giọng điệu chất vấn nghiêm khắc bất ngờ vang lên phá tan sự trống vắng và yên tĩnh của căn nhà.
Hạ Tang lập tức đứng khựng lại, cứng nhắc quay đầu thì nhìn thấy bà Đàm đang ngồi trên ghế sofa ở cửa sổ sát đất.
Trên bàn trà cỡ nhỏ có nửa ly rượu vang, ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu vào hắt lên tia sáng màu đỏ chói mắt.
"Mẹ, sao mẹ không bật đèn?"
Hạ Tang chột dạ ấn công tắc đèn trên tường, lúc này căn nhà mới được thắp sáng.
"Mẹ hỏi con, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/236726/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.