Chương trước
Chương sau
"Mẹ!" Cuối cùng Hạ Tang cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cô bỏ cặp sách ra, nặng nề ném xuống đất: "Đây là những lời mà một người chủ nhiệm phòng giáo vụ như mẹ nên nói sao?"
Cô vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên đình trệ mất mấy giây.
Đây là lần đầu tiên Đàm Cẩn thấy cô con gái ngoan của mình... nổi nóng.
"Hừ, xem ra là thật rồi."
Sau khi Hạ Tang trút giận xong lại lặng lẽ nhặt cặp sách lên rồi đi về phòng: "Chẳng trách ba không muốn..."
Lời này vừa nói được một nửa thì cuối cùng vẫn bị cô miễn cưỡng nuốt vào trong, đổi giọng nói: "Nếu hai người muốn ly hôn thì cứ làm đi, thực sự không cần dây dưa đến lúc con thi đại học xong đâu, chuyện này xảy ra cũng không ảnh hưởng gì đến con hết."
Nói xong, cô nặng nề đóng cửa phòng lại, ngăn cản tất cả cảm xúc kích động như con dã thú đang lao đến ở bên ngoài.
Trong lòng như bị ai đó nhồi nhét đầy cỏ khô khiến cô hít thở không thông, cảm giác bức bách ngột ngạt lan tràn, không có chỗ trốn.
......
Hạ Tang nằm trên giường một lúc mới bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra, nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Kỳ Tiêu, ảnh đại diện của cậu ấy là hình quả bóng rổ có chữ ký của Jordan.
Nghe nói hai năm trước, vì muốn thưởng cho con trai vừa thi đỗ vào trường điểm quốc gia của Nam Khê nên ba mẹ của anh ấy đã dùng số tiền đủ để mua một căn biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố để mua quả bóng này từ Mỹ về tặng cho cậu ấy.
Quả bóng rổ này là món bảo bối mà cậu ấy yêu thích nhất, từ đó đến nay, ảnh đại diện WeChat của Kỳ Tiêu vẫn luôn là hình quả bóng rổ có chữ ký của Jordan này.
Tin mới nhất được cập nhật trên vòng bạn bè là ảnh chụp chiếc máy gắp gấu bông chiều nay, tiêu tốn gần 200, kết quả là chẳng gắp được con gấu nào...
"Khổ luyện kỹ thuật, hẹn lần sau tái chiến."
Bên dưới còn có vài bình luận của mấy người bạn cùng lớp...
"Thế mà anh Tiêu cũng nghiện gắp gấu bông cơ à?"
"Hẹn lần sau tái chiến là vì ai thế?"
"Này comment phía trên, ăn nói cẩn thận vào, phòng giáo vụ nhắc nhở."
Hạ Tang like bài viết, chưa đầy một phút sau đã thấy Kỳ Tiêu nhắn tin cho cô: "Về nhà rồi à?"
"Ừ, vừa về đến nhà."
"Mình cũng về rồi, vừa tắm xong, chuẩn bị bật công tắc điên cuồng làm bài tập."
Đầu ngón tay Hạ Tang đang đặt trên màn hình do dự vài giây, cuối cùng vẫn soạn tin nhắn gửi đi: "Kỳ Tiêu, mẹ mình biết chuyện rồi."
"Mẹ cậu biết chuyện gì cơ?"
"Cậu đừng giả vờ."
Kỳ Tiêu gửi đến một cái icon liếc mắt cười xấu xa: "Thế thì mình xong đời rồi."
"Mình thấy cậu chẳng sợ chút nào."
"Tất nhiên là mình sợ rồi."
Hạ Tang đang định nói: "Vậy sau này chúng ta đừng nói chuyện nữa."
Thì Kỳ Tiêu lại gửi thêm một tin: "Mình chỉ sợ cậu bị mắng, sau này sẽ không nói chuyện với mình nữa."
Hạ Tang nhìn dòng tin nhắn với mấy chữ ngắn ngủi kia, mỗi chữ đều tựa như một làn gió dịu dàng thổi qua thế giới trống trải của cô.
Cô vội vàng xóa câu trước đó đi rồi gõ một dòng chữ khác: "Sau này để ý một chút là được, dù sao mẹ mình cũng không có bằng chứng."
Kỳ Tiêu gửi đến một icon xoa đầu.
Kỳ Tiêu: "À đúng rồi, mình tốn biết bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng mua được vé vào buổi hòa nhạc Giáng sinh của cậu cuối năm nay."
[Tin nhắn kèm hình ảnh]
Hạ Tang: "!!!"
Kỳ Tiêu: "Có vui không?"
Hạ Tang: "Mẹ mình cũng đi, cậu tuyệt đối không được xuất hiện ở đó!"
Kỳ Tiêu: "Yên tâm, mình sẽ không để cho mẹ cậu nhìn thấy đâu."
Hạ Tang: "Mình nói nghiêm túc đấy, cậu đừng đến!"
Kỳ Tiêu: "Mình sẽ nghĩ cách."
Hạ Tang: "Không được!"
Kỳ Tiêu: "Hạ Tang, mình muốn đến."
......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.